CHIẾC BẢN LỀ CONG - Trang 60

của diêm. Ánh lửa nhá lên, soi sáng bàn tay khum khum che gió, rồi đến
khuôn mặt của nguyên cáo, tức Patrick Gore hay John Farnleigh. Từ
khoảng trống giữa giậu thủy tùng trông ra bên hồ, y nặng nề bước tới.

Tay nguyên cáo cầm nửa điếu xì gà đen mảnh đã dụi. Y đưa xì gà lên

miệng, châm lửa hút tiếp, đoạn ngẩng nhìn, lặp lại câu hỏi:

“Gọi tớ đấy à?”

“Không,” Page giữ mặt nghiêm. “Nhưng ông trả lời cũng tốt. Ông biết

chuyện xảy ra chưa?”

“Biết.”

“Nãy giờ ông ở đâu?”

“Đi vòng vòng.”

Ánh diêm lụi tắt. Page vẫn nghe rõ tiếng thở. Nguyên cáo chắc cũng

đang run. Y lại gần hơn, hai tay chống nạnh, xì gà ánh nơi khóe miệng.

“Thằng lừa đáng thương,” y ngó xuống. “Nó có nhiều điểm đáng tôn

trọng lắm chứ. Thật tiếc, tớ đã gây nên cớ sự. Nó chiếm điền sản, nhưng
chắc bao năm qua cũng ăn năn, quay về với đức tin Thanh giáo của cha
ông. Lẽ ra, nó có thể tiếp tục giả mạo, đóng vai điền chủ đạt hơn tớ nhiều.
Chỉ là nó không có cái chất Farnleigh thật, nên rốt cuộc phải thế này đây.”

“Tự tử.”

“Hẳn rồi.” Nguyên cáo nhả thuốc, khói từ miệng y tỏa lên không trung,

trông như ma đang hiện hình trong đêm. “Có lẽ Murray đã so sánh vân tay
xong. Khi ấy cậu cũng có mặt, thử nói tớ nghe xem, cậu có nhận ra anh bạn
quá cố này bị lòi đuôi, lộ mặt giả mạo vào lúc nào không?”

“Không.”

Page chợt nhận ra: Nguyên cáo run người vì nhẹ nhõm, chứ chưa chắc vì

cảm xúc nào khác. Y nói vẻ phớt lạnh:

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.