CHIẾC BẢN LỀ CONG - Trang 67

cố xảy ra, không kiềm được nữa thì phải bùng nổ. Luật sư chẳng qua cũng
chỉ là người. Murray cố gắng cầm chịch mà không ai nghe. Ông cảnh sát
khu vực cũng chịu chết.”

“Tôi đang cố gắng giải quyết vấn đề,” tiến sĩ Fell nhăn mặt, nhấn giọng.

“Thanh tra viên, theo anh, đây là vụ giết người?”

“Vâng, thưa tiến sĩ.” Elliot quả quyết. “Có ba vết cắt trên cổ, đến nay

chưa tìm ra hung khí, dù ở dưới hồ hay bất cứ đâu gần đấy. Đương nhiên,”
anh chuyển giọng thận trọng, “xét nghiệm pháp y hiện chưa có, tôi cũng
không dám khẳng định một người không thể tự cắt ba lần. Song việc không
thấy hung khí dường như chỉ rõ đây là án mạng.”

Ba người trầm ngâm, lắng nghe mưa rơi. Trong phòng chỉ nghe tiếng thở

khò khè, hồ nghi của tiến sĩ Fell.

“E hèm,” tiến sĩ lên tiếng, “tôi chỉ nêu giả thuyết thôi nhé: Có khi nào

nạn nhân tự tử, rồi trong cơn quằn quại, quăng con dao ra xa, làm chúng ta
không tìm thấy? Tôi nhớ hồi xưa từng có vụ tương tự.”

“Có khả năng ấy, nhưng thấp. Nạn nhân không thể quăng dao quá xa. Vả

lại, nếu dao nằm đâu đó trong vườn, trung sĩ Burton hẳn đã tìm được.”
Khuôn mặt Elliot lộ vẻ lạ lùng. “Thưa tiến sĩ, ông vẫn cho vụ này là tự tử
sao?”

“Không, không,” tiến sĩ như giật mình, vội vàng giải thích, “Nhưng dù

chấp nhận giả thuyết án mạng, tôi vẫn muốn xác định cho rõ vấn đề ở đây
là gì.”

“Vấn đề là ai giết ngài John Farnleigh.”

“Ừ, song anh chưa thấy hết cái lắt léo, quỷ quái bên trong. Tôi thì tôi lo,

vì vụ này nó chả theo quy luật nào cả. Lẽ ra nạn nhân phải là người khác.
Giá như ông Murray bị giết thì mọi chuyện đã dễ dàng. Quý vị hiểu cho, tôi
chỉ nói trên lí thuyết, chứ không có ý gì. Vâng, theo lẽ thông thường, kẻ bị
giết phải là Murray. Ông ấy là người sở hữu bằng chứng quan trọng để xác

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.