CHIẾC BẢN LỀ CONG - Trang 78

không muốn Knowles gặp rắc rối. Thưa ông Elliot…”

“Cô Dane,” Elliot đáp ngay, “Nếu có chuyện gì, xin cứ cho tôi hay.

Không ai gặp rắc rối đâu.”

“Thế thì,” Madeline nhìn thanh tra, ra vẻ cám ơn, “Knowles, bác cứ nói

đi. Kể họ nghe những gì bác đã kể cho cháu.”

“Hờ hờ,” tiến sĩ Fell nhắc. “Ngồi xuống đã ông.”

“Cám ơn ông, tôi không…”

“Ngồi đi!”

Giọng Fell tựa sấm rền, tưởng chừng nói xong, sẽ ấn ngay khách xuống.

Knowles đành ngồi. Già chân thật quá, đôi khi chân thật đến nguy hiểm.
Mỗi khi căng thẳng, mặt già chuyển sang màu hồng trong suốt, trong đến
độ gần như nhìn xuyên được qua da. Già chỉ ngồi nép vào mép ghế, tay lật
đi lật lại chiếc mũ quả dưa. Tiến sĩ Fell mời điếu xì gà, nhưng già kiếu.

“Thưa ông, tôi nói thẳng được chứ?” già hỏi.

“Rất nên như thế,” Elliot trả lời ráo hoảnh. “Chuyện thế nào?”

“Vâng, lẽ ra tôi phải nói ngay với phu nhân Farnleigh, song không nói

được, thật tình không sao nói được. Các ông cũng biết, sau khi đại tá
Mardale qua đời, thông qua phu nhân Farnleigh, tôi đến làm việc ở
Farnleigh Close. Thề có Chúa, tôi nghĩ về phu nhân nhiều hơn về bất cứ ai
khác.” Nói đến đoạn này, Knowles bỗng dâng trào cảm xúc, ngồi nhích lên
ghế một chút. Nhưng liền sau, già lại quay về giọng điệu cũ. “Phu nhân xưa
là cô Molly ở Sutton Chart, con gái ông bác sĩ. Tôi biết…”

“Vâng, xin cám ơn.” Elliot cắt ngang. “Nhưng ông định cung cấp thông

tin gì mới?”

“Tin về ngài John Farnleigh quá cố, thưa ông. Ông chủ tự tử, chính mắt

tôi trông thấy.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.