CHIẾC BẢN LỀ CONG - Trang 81

cứ vào đấy đóng vai phù thủy hay hiệp sĩ thời Trung cổ. Cậu ta còn làm vài
điều khác nữa mà tôi không thích chút nào. Dẫu sao, tối qua tôi nhìn là
nhận ra liền, biết ngay ông này mới là ngài John thật, không cần đợi đến lúc
ổng hỏi chuyện con thỏ và những chuyện khác. Ông cũng biết tôi nhận
được mình, nên mới kêu tôi vào. Nhưng lúc ấy sao tôi dám nói?”

Page nhớ rõ những câu hỏi ấy. Anh nhớ đặc biệt một điều, không biết có

ai kể với Elliot hay chưa. Nghĩ đến điều này, anh liếc sang Madeline Dane.

“Vậy là Farnleigh tự sát?” Elliot giở sổ.

“Đúng thế, thưa ông.”

“Ông có thấy vũ khí dùng tự sát không?”

“Không, rất tiếc, tôi không thấy rõ.”

“Phiền ông kể rõ chính xác từng chi tiết. Ví dụ: Ông bảo mình ở Phòng

Xanh khi sự việc xảy ra. Vì sao và khi nào ông vào đó?”

“Chà,” Knowles cố nhớ, “hình như hai hay ba phút trước…”

“9 giờ 27 hay 9 giờ 28?” Tỉ mỉ như thường lệ, Elliot hỏi gặng.

“Thì một trong hai, làm sao tôi biết? Tôi đâu để ý thời gian, thưa ông.

Trước đó tôi đứng nơi hành lang, gần buồng ăn, phòng khi có ai cần gì.
Mọi người đi hết cả, trong buồng ăn chỉ còn ông Welkyn. Bỗng ông
Nathaniel Burrows từ phòng khách đi ra, hỏi mượn đèn pin. Tôi nhớ có một
cây trên Phòng Xanh, ông chủ hay dùng nó để nghiên cứu gì đấy, nên đi lên
định lấy. Về sau…” già đổi giọng, như thể bắt đầu cung cấp bằng chứng
quan trọng, “tôi mới hay ông Burrows tìm được đèn trong ngăn kéo cái bàn
ở hành lang. Tôi không biết nó nằm chỗ ấy…”

“Cứ nói.”

“Tôi lên lầu, vào Phòng Xanh.”

“Ông có bật đèn lên không?”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.