CHIẾC GHẾ BẠC - Trang 83

CHƯƠNG 8

Trong lâu đài của người khổng lồ

- Này Po le, cậu phải nói gì đi chứ? – Lông Vịt thì thầm.
Jill cảm thấy cổ họng mình khô khốc và nó không thể phát ra được

tiếng nào. Nó chỉ gật đầu lơ đãng với Lông Vịt.

Nghĩ rằng mình sẽ không bao giờ tha thứ cho bạn (hoặc Puddleglum),

Lông Vịt liếm môi, lấy hết sức nói thật to với vua khổng lồ:

- Muôn tâu bệ hạ, thiếu nữ Áo Xanh nhờ chúng tôi chuyển lời chào

đến bệ hạ và hi vọng rằng bệ hạ có thể sẽ mời chúng tôi ở lại đây dự lễ hội
mùa thu.

Vua và hoàng hậu nhìn nhau, mỉm cười theo cái cách mà Jill không

thích chút nào. Nó thấy nhà vua còn dễ mến hơn hoàng hậu. Ông có một bộ
râu rất đẹp, quăn quăn, cái mũi thẳng như mũi diều hâu và trông ông có cái
vẻ của một người khổng lồ tốt bụng. Hoàng hậu là một người khổng lồ phì
nộn, cái cằm xệ xuống che lấp cả cổ và hai má chảy xuống thành túi thịt –
như vậy bà không thể là một người dễ coi vào thời xuân sắc. Còn bây giờ
khi bà mười lần to béo hơn thì trông bà rất khó coi. Chợt vua thè lưỡi ra
liếm môi. Ai cũng có thể làm như vậy. Nhưng eo ơi lưỡi của ông vừa to vừa
đỏ lại thò ra ngoài một cách bất ngờ làm cho con bé sợ khiếp vía.

- Ôi những đứa bé ngoan! – Hoàng hậu nói. (Có lẽ suy cho cùng bà ấy

cũng là một người dễ chịu, Jill nghĩ.)

- Phải, đúng là như thế. – Vua phán. – Những đứa trẻ phi thường.

Chào mừng các cháu đã đến triều đình của ta. Đưa tay cho ta nào.

Ông chìa bàn tay phải vĩ đại của mình ra – một bàn tay sạch sẽ với

mấy cái nhẫn trên ngón tay, nhưng lại có những chiếc móng nhọn hoắt,
kinh khủng. Bàn tay quá đồ sộ để bắt tay một đứa trẻ đang giơ lên cho ông,
thay vì thế ông cắm cả cánh tay chúng lắc lắc.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.