CHIẾC GHẾ BẠC - Trang 93

CHƯƠNG 9

Những kẻ ăn thịt người

Hai người kia phải thừa nhận ngày hôm ấy Jill lập được nhiều chiến

công. Ngay sau khi vua và đám triều thần rời cung điện đi săn nó đã làm
một vòng quanh lâu đài, hỏi han đủ thứ chuyện với một dáng điệu trẻ con,
hết sức hồn nhiên, ngây thơ nên chẳng ai nghi ngờ là nó có âm mưu gì.
Mặc dù lưỡi nó không lúc nào nằm yên, bạn cũng khó mà nghe ra được nó
nói nói gì: chỉ nghe thấy tiếng nói ríu rít liến thoắng và tiếng cười như nắc
nẻ. Nó làm cho mọi người mê tít: từ người giữ ngựa, người gác cổng đến
các cô hầu gái và thị nữ… Các nhà quý tộc lớn tuổi đều đi săn cả. Nó chịu
để cho những người khổng lồ hôn hít và đánh yêu, nhiều người còn tỏ ra
thương xót nó, gọi nó là “cô bé tí hon tội nghiệp” dù không một ai giải
thích được tại sao họ lại gọi như thế.

Nó đặc biệt làm thân với bọn người làm ở khu vực bếp và phát hiện

được một điều “tối quan trọng” là cửa hậu ở buồng rửa bát đĩa có thể đưa
cả bọn ra khỏi bức tường thành mà không cần phải đi qua sân chầu hoặc
qua cổng chính. Trong khu nhà bếp nó đóng vai một đứa phàm ăn tục uống,
chén tất cả những gì mà người đầu bếp và phụ bếp vui vẻ xén ra cho nó.
Khi ở trên lầu, nó hỏi các thị nữ về cách phục vụ trong đêm hội: nó được
phép ngồi lại bao lâu, nó có được khiêu vũ với khổng lồ thiếu nhi không…
và rồi (điều này làm cho nó đỏ nhừ cả mặt mỗi khi nhớ lại) nó nghiêng đầu
sang một bên theo một cái mốt ngu ngốc mà người lớn, người khổng lồ và
cả những người tự cho là khôn ngoan nữa nghĩ là hết sức quyến rũ, rồi lắc
những lọn tóc quăn và làm ra vẻ bồn chồn nói:

- Ồ cháu ước gì bây giờ là đêm mai. Cô có nghĩ là thời gian sẽ trôi qua

thật nhanh không?

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.