CHIẾC KHUY ĐỒNG - Trang 110

khiến hắn hốt hoảng nhảy vội sang bên vệ đường. Xe chạy nhanh, sương
mù lại dày đặc nên tôi không nom rõ mặt hắn.

Sáng thứ hai, tôi gọi điện đến sở mật thám:
— Có phải quan chánh đấy không ạ? Béc-din đây. Thứ tư ngài có thể

dạo chơi ra ngoại ô với tôi không?

— Thứ tư hay thứ năm? - Không hiểu tại sao hắn hỏi vặn lại như vậy.
— Theo tôi thì thứ tư tiện hơn.
— Tốt lắm, thứ tư cũng được.
Sáng thứ tư tôi đưa Ê-din-ghe đi xem điện đài. Thật là một chuyến du

lịch "Tiền hô hậu hét". Dẫn đầu là hai tên "mặt sắt đen sì" ngồi trên hai
chiếc mô tô chiến đấu, kế đến chiếc xe hòm bóng lộn của Ê-din-ghe trong
ấy có hắn, tôi, một kỹ sư vô tuyến điện và một điệp báo viên người Đức,
sau cùng là chiếc cam nhông đầy ắp lính hộ vệ, súng lắp lưỡi lê sáng loáng.

Hôm nay, Ê-din-ghe ra vẻ dương dương tự đắc lắm. Suốt dọc đường hắn

ngồi bệ vệ ngả người về phía sau, mắt lim dim. Khi đến gần biệt thự hắn
mới quay sang bảo tôi:

— Ông Blây, ông miễn phải chỉ cho tôi chỗ đặt điện đài nhé.
Con chó già này muốn trộ tôi đây. Hắn chỉ vào ngôi nhà có con gà bằng

sắt trên mái:

— Ở đây chứ gì?
Hắn đắc ý cười hô hố rồi không quên huênh hoang:
— Thấy chưa ông Blây? Trên đời này có cái gì qua mắt chúng tôi được.

Đấy là tôi muốn thử xem lòng thành thật của ông đến mức nào đó thôi -
Hắn tiến lại gần cổng, bảo tôi vào trước - Giờ thì mời ông hướng dẫn cho.

Tôi mở cửa và liếc nhìn xuống nền nhà: không có một vết chân mà lớp

bột xi măng cũng chẳng còn. Nhất định là sau khi tôi và Giê-lê-nốp đến đây
đã có kẻ nào mò vào và trước khi ra về nó đã lau sạch các dấu vết.

Tôi đưa chúng xuống hầm, xô đổ thùng rượu, rồi dẫn cả bọn chui sang

căn buồng nhỏ. Đến trước hòm gỗ, tôi khẽ nghiêng đầu về phía Ê-din-ghe:

— Xin mời ngài.
Hắn dõng dạc truyền lệnh:
— Ông Xtra-út, kiểm tra xem.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.