XI
TIẾNG NGƯỜI TRONG BÓNG TỐI
Tôi trở về nhà một mình, An-cốp-xcai-a đi đâu với lão giáo sư mãi đến
chập tối hôm sau mới đến nhà tôi. Khác với thường lệ, hôm ấy ả ngồi yên
lặng vừa hút thuốc vừa nhấp từng ngụm cà phê, đôi mắt đăm chiêu, nét mặt
trầm ngâm. Mãi về sau ả mới quay lại phía tôi:
— Hôm nay Grê-nhe không đi làm việc, cũng không có ở nhà, mà... - Ả
không nói hết câu, đứng lên và gọi tôi cùng sang phòng khách. Ả gieo mình
xuống đi-văng, rít từng hơi thuốc dài ra dáng mệt mỏi khác thường.
— Anh Béc-din, tối nay tôi sẽ ngủ ở đây.
— Nếu không có gì trở ngại tôi xin đưa cô về tận nhà.
— Không được, sáng mai tôi phải dậy sớm để đưa anh đến gặp vị quan
trên vừa đáp máy bay đến Ri-ga tối hôm qua.
— Ai thế hả?
— Quan trên của chúng mình.
Qua những câu trả lời mập mờ ấy tôi chưa đoán được vị khách mới đến
là ai. Một trong những tên đầu sỏ Giét-ta-pô? Him-le hay là Căn-ten Bru-
nhe? Tôi bèn gặng hỏi thêm:
— Chị không thể cho tôi biết ông ta là ai ư?
— Đó là một trong những vị chỉ huy cơ quan do thám của cường quốc
bên kia đại dương. Ông ta là một nhân vật có thần thế. Ở đây chỉ có tôi,
Grê-nhe và cả anh nữa mới được gọi riêng ông ta là Tay-lo. Ngoài ra,
không còn ai có thể biết được tên thật của ông ta, mà mọi người đều gọi là
Xê-da Ba-rét. Ông Tay-lo đội tên một đại kỹ nghệ gia Nam Mỹ sang đây để
bàn về việc thương mại. Nhưng kỳ thực ông ta đi kinh lý các lưới gián điệp
ở châu Âu: Na Uy, Anh, Tây Ban Nha... Vì vậy anh phải hết sức cẩn thận