CHIẾC KHUY ĐỒNG - Trang 137

XV

HOA XƯƠNG RỒNG

Từ bên ngoài đến bên trong, Pôn-man khác hẳn với Ê-din-ghe. Hắn có

vẻ kín đáo, lịch thiệp. Năm ngày sau khi nhận chức, hắn gửi giấy gọi tôi
đến. Tuy hắn làm việc ở buồng giấy của Ê-din-ghe ngày trước, nhưng bây
giờ tôi vào đó không còn tự do như xưa mà phải chầu chực năm lần bảy
lượt mới được vào tiếp kiến. Hắn nhìn tôi chòng chọc và cười gượng gạo.

— Nếu chúng ta gặp nhau trong thời bình thì tôi chả phải bắt ông đợi lâu

như vậy, ông hiểu cho điều đó - Hắn dằn giọng - Ông Blây, ông chớ quên
rằng nếu ông chỉ là sĩ quan Anh thì ông đã vào trại tập trung lâu rồi chứ
không được tự do như bây giờ. Tôi mời ông đến đây vì ông còn là cộng tác
viên của chúng tôi. Nhưng tôi rất không bằng lòng về ông. Khi còn ở Béc-
lin tôi đã đọc nhiều báo cáo của ông Ê-din-ghe nói về công tác của ông. Tôi
rất bực mình về thái độ lần lữa của ông trong việc giao nộp lưới điệp viên
của Anh cho chúng tôi. Việc này đáng lẽ phải xong từ năm ngoái nhưng
ông đã kéo dài đến hôm nay. Tôi cho ông thêm một tháng nữa, nếu không
nộp đúng hạn thì ông đừng hòng trở về quê hương. Tôi không phải như Ê-
din-ghe đâu. Tôi bảo sao là sẽ làm đúng như vậy.

Thật là một mệnh lệnh sét đánh. Trong vòng ba mươi hôm làm thế nào

có thể hoàn thành được nhiệm vụ đó...

Chủ nhật, Grê-nhe mời tôi đến biệt thự chơi. An-cốp-xcai-a tự tay đánh

xe đón tôi vì ả đã nghi ngờ Giê-lê-nốp. Hôm ấy ả ăn mặc lộng lẫy, nói cười
nhí nhảnh như một cô gái 17 và nũng nịu đòi tôi cũng phải diện thật lịch sự.
Ả bảo:

— Không bao lâu nữa chúng ta sẽ chia tay rồi...
Tôi ngạc nhiên:

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.