CHIẾC KHUY ĐỒNG - Trang 29

Tôi chả thiết uống tí nào và cảm thấy ngường ngượng cho lối sống nhàn

hạ này giữa những ngày giông tố của Tổ quốc. Mặt tôi lạnh như tiền:

— Tôi cần hỏi cô rất nhiều điều. Đã đến lúc cô nên nói cho tôi rõ sự

thật.

Ả ranh mãnh nhìn tôi:
— Nào, để tôi kể ra xem có đúng không nhé. Trước tiên anh muốn biết

những sự việc xảy ra vào buổi tối mà chúng ta quen biết nhau chứ gì, thứ
nữa là anh muốn biết tại sao tôi đã bắn anh mà lại còn cứu sống, và săn sóc
anh trong bệnh viện, cuối cùng là nhờ pháp thuật gì mà anh lại biến thành
Béc-din...

Ả mỉm cười khiến tôi vô tình cũng cười theo:
— Đúng lắm. Và tôi mong rằng...
— Dần dần anh sẽ biết hết. Tối hôm đó nhờ có mặt anh mà tôi thoát

khỏi tai biến, rồi hoàn cảnh buộc tôi phải bắn anh, còn cứu sống anh là do
sự tháo vát của tôi và việc đó có lợi cho cả hai ta...

Tôi vẫn chưa hiểu:
— Nhưng làm thế nào mà tôi lại hóa thành Béc-din?
— Giản đơn thôi. Chỉ cần nước hàm dương khí, một loại hóa chất đã

được kiểm nghiệm. Các bà, các cô muốn nhuộm tóc hoe vẫn thường dùng
nó. Việc này có thể làm phật lòng anh, nhưng mong anh thứ lỗi. Anh rất
giống Béc-din, chỉ khác nhau có màu tóc. Phải mạnh dạn hóa trang như các
diễn viên để không cho ai mảy may nghi ngờ rằng anh không phải là người
mà anh đang đội lốt.

Tôi cười chua chát:
— Cô nói thì nghe ngon như ăn kẹo ấy. Cô có biết đâu người đầu tiên

không tin tôi là Béc-din lại chính là Mác-ta.

Tôi liền thuật lại những lời Mác-ta nói với tôi ban sáng dưới bếp. An-

cốp-xcai-a sầm ngay mặt lại, the thé rít lên:

— Mác-ta!
Vì quá giận dữ nên An-cốp-xcai-a quên bẵng nút điện ở dưới đuôi con

khỉ bằng thủy tinh treo lơ lửng dưới ngọn đèn trên bàn ăn.

Mác-ta thong thả bước vào. An-cốp-xcai-a nghiến răng mát mẻ:

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.