CHIẾC KHUY ĐỒNG - Trang 46

V

BÊN NẤM MỘ MÌNH

Tại sao An-cốp-xcai-a lại giết chết tình nhân của nó? Vì ghen tuông? Vì

trừng phạt? Vì tiền tài? Suốt đêm tôi loay hoay đặt ra hết giả thuyết này đến
giả thuyết nọ nhưng rốt cuộc vẫn không tìm ra được một lời giải nào.

Trời đã hửng sáng. Lại một buổi sáng nặng nề, nhàn rỗi, chờ đợi... Thật

là tai bay vạ gió bỗng dưng phải đội lốt tên gián điệp Anh theo lệnh của
người đàn bà vừa là hung thủ đã giết tôi vừa là ân nhân cứu mạng cho tôi.

Bây giờ hoàn cảnh tôi có hai mặt. Một mặt bọn Đức không mảy may

nghi tôi là sĩ quan Hồng quân. Đó là một thuận lợi lớn. Mặt khác tôi đang
bị lẻ loi cô độc. Mà hành động cô độc thì bao giờ cũng nguy hiểm, khó
khăn. Vậy nên làm gì để có thể đạt được mong ước của mình? Tốt nhất là
liên lạc với tổ chức bí mật của ta ở Ri-ga. Một hôm tôi đã liều mạng mò ra
phố tìm đến nhà người chủ cũ trước đây là đồng chí Xe-plít. Sau một lúc đi
loanh quanh các ngõ hẻm tôi rẽ vào chỗ ở cũ và hồi hộp gõ cửa. Một người
đàn bà ăn vận sạch sẽ hé cửa ló đầu ra.

— Xin lỗi bà. Hình như đây là nhà của ông Xe-plít?
— Xe-plít à? - Bà ta nhìn tôi ngờ vực và lắc đầu nguây nguẩy - Tôi

không biết Xe-plít nào cả. Tôi mới dọn đến đây thôi. Tốt hơn hết là ông đến
hỏi sở cảnh sát - Bà ta ngập ngừng nói thêm - hình như ông ta bị cảnh sát
mời đi rồi.

Xong, người đàn bà lắc đầu một lần chót và vội vàng đóng sầm cửa lại.

Mối hi vọng duy nhất ấp ủ lòng tôi bấy lâu nay thế là tan vỡ. Tôi thất thểu
bước trở ra đường phố như kẻ mất hồn, trong bụng đinh ninh là Xe-plít đã
bị treo cổ rồi. Thế là phải nén lòng chờ đợi một thời gian nữa.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.