CHIẾC KHUY ĐỒNG - Trang 79

— Bí mật.
— Anh biết cả mật khẩu và mật mã chứ?
— Gần biết.
— Và tặng món quà đó cho Ê-din-ghe?
— Sắp sửa.
Trong mắt ả ánh lên một tia cảm phục:
— Trời, anh có biết không... Anh đi xa lắm rồi!
Trong khoảnh khắc ả biến mất vẻ rắn rỏi mọi ngày và trở lại với tâm hồn

thường tình của người phụ nữ bình dị ca ngợi một kẻ nam nhi tài trí. Ả ngồi
xuống ghế bành, thong thả châm thuốc hút:

— Em rất sung sướng đã chọn được người xứng đáng. Có lẽ anh đủ sức

chiếm giữ trái tim em rồi...

Nhưng tôi vẫn dè dặt trong việc gần gũi An-cốp-xcai-a. Có ai biết được

chính xác những lí do đã xui khiến ả giết Blây! Tôi lảng ra gần cửa sổ,
buồn bã đáp:

— Tôi thật khó tin điều đó lắm. Chưa chắc cô đã có thể yêu người nào

khác ngoài cá nhân mình ra.

An-cốp-xcai-a tím mặt lại không nói nửa lời. Ả giận dữ tắt điếu thuốc

hút dở, ngồi lặng đi hồi lâu. Mãi sau mới lừ đừ đứng dậy bỏ ra về không
chào hỏi gì cả.

Ngày thứ sáu đã tới.
Tôi đi ra phố I-véc-xcai-vai-a. Hai bên nhan nhản những cửa hiệu và

quán hàng. Tôi lẩn vào dòng người ồn ào tấp nập...

Càng đi mãi trên đường phố tôi càng thấy tâm hồn nhẹ nhõm hơn vì

được rời xa cái lốt Blây, được rời xa những cuốn sách bìa da gáy vàng diêm
dúa, rời xa tòa biệt thự nguy nga lạnh lẽo, rời xa lũ gái đỏng đảnh, và con
rắn độc hai đầu An-cốp-xcai-a, xa lánh những lời đe dọa và những thủ đoạn
nham hiểm của ả rắn độc và cái thế giới kỳ dị bí hiểm dù chỉ trong chốc lát.

Đã đến quảng trường Đôm-xca. Bên kia là hàng ăn, bên này là quán

sách. Trong quán kê nhiều kệ sách với những cuốn sách dựng thành hàng.

Tôi đẩy cửa. Cái chuông con buộc liền vào cánh cửa rung lên leng keng.

Người chủ quán không phải lúc nào cũng ngồi bên quầy hàng mà có khi lão

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.