CHIẾC KHUY ĐỒNG - Trang 91

Lập luận này chắc do An-cốp-xcai-a bịa đặt ra thật là khác xa sự thực

nhưng tôi vẫn cứ phải làm ngơ. Với cái tính chất ăn sống nuốt tươi và chủ
quan vốn có của bọn sĩ quan Đức, Ê-din-ghe sống sượng hỏi thẳng tôi:

— Ông không phải là người vong ân bội nghĩa chứ? Ông có bằng lòng

làm cho chúng tôi hay không?

Bây giờ sau khi đã nhận được chỉ thị của Prô-nin, tôi có thể coi khinh

cái danh dự hão của tên sĩ quan Anh. Cho nên tôi giở ngay giọng kiêu kỳ
cốt làm cho hạng người mềm nắn rắn buông như Ê-din-ghe phải vị nể:

— Ngài đặt tôi vào nước cờ bí quá, thật là tiến thoái lưỡng nan. Quyền

lợi của Tổ quốc Đại hồng Mao bắt buộc tôi phải nộp gươm cho ngài.

Ê-din-ghe liền gào lớn:
— Hai-lơ Hít-le!
Tôi cũng không hiểu hắn có đợi chờ ở tôi lời hô hưởng ứng không,

nhưng tôi chỉ ngồi yên vì cho rằng dù ở hoàn cảnh nào đi nữa thì một sĩ
quan Anh cũng không thể khúm núm trước bọn mật thám Đức.

Ê-din-ghe đắc ý:
— Tôi rất hài lòng thấy ông đã tìm ra lối thoát. Bởi vì lão Soóc-sin nhà

ông đếch hiểu gì về chính trị cả.

Rồi hắn trút vào đầu thủ tướng Anh toàn những lời nguyền rủa thô tục

mà nếu kẻ kình địch với Soóc-sin nghe thấy cũng lấy làm chướng tai chứ
đừng nói là một sĩ quan Anh; tuy vậy, tôi vẫn ngoan ngoãn ngồi yên khiến
Ê-din-ghe hả hê lắm. Hắn bô bô an ủi:

— Ông không nên luyến tiếc hiện tại nữa. Nước Đức sẽ lo cho tương lai

của nước Anh.

Sau khi khua môi múa mép một hồi, hắn quay sang công việc thiết thực:
— Tôi muốn báo cho ông một tin vui. Khi ông đã bàn giao xong xuôi

mọi công việc cho chúng tôi rồi, thì chúng tôi sẽ lập tức phái ông trở về
Luân Đôn. Chúng tôi có đủ khả năng để sắp xếp công việc này. Ông giả vờ
làm bộ là suýt bị bắt giam và trốn thoát. Ở Anh, ông sẽ làm việc cho chúng
tôi.

— Nhưng tôi không định trở về Luân Đôn. Tôi thấy ở đây được việc

hơn.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.