CHIẾC KHUY ĐỒNG - Trang 99

ghe nhanh nhảu rót cà phê vào các tách, còn hắn thì rót rượu mùi cho tôi và
hắn.

— Xin nâng cốc.
Ê-din-ghe nhìn vợ bằng một cái nhìn kẻ cả:
— Lốt-ta! Sao mình không mời ông Béc-din xem vật quý của chúng ta

đi?

Lốt-ta liền đưa mắt về phía chiếc chao đèn và ngoan ngoãn nói:
— Theo cho đúng mốt cũng thật là vất vả. Tôi phải chạy vạy mãi mới

xoay được chiếc chao đèn này đấy.

Tôi liếc qua chiếc chao đèn một cái để chiều ý chủ nhân chứ cũng chả

thấy nó có gì là đặc biệt cả, nhưng Ê-din-ghe phu nhân thì có vẻ tưởng rằng
tôi tỏ ý thán phục lắm. Mụ cười khìn khịt:

— Giá mà ông biết nó đáng giá đến thế nào! Ai cũng ước ao có được

những chiếc chao đèn lịch sự như vậy. Tôi đã phải đánh đổi cả một bộ đồ
trà quý nhất mang từ bên Pháp về...

Vợ tên chánh mật thám nói rặt những chuyện xã giao kiểu cách, còn tôi

thì chỉ ngồi nghe theo phép lịch sự.

Tôi từ chối tách cà phê thứ hai của chủ nhân:
— Thưa quan chánh, tôi không quen uống nhiều cà phê ban đêm.
— Thế thì chúng ta bắt đầu vào công việc vậy - Ê-din-ghe gật đầu ra

hiệu cho vợ - Lốt-ta, mình có thể vào phòng ngủ được rồi.

Tôi nghiêng mình chào mụ.
Khi vợ đã ra đi, Ê-din-ghe bảo tôi:
— Ông Blây, trao cho tôi bọn tay chân của ông đi. Tôi sốt ruột lắm rồi.
Tôi giơ ngay bản danh sách ra. Hắn vồ lấy tờ giấy, liếc nhìn qua và tôi

thấy sắc mặt hắn đỏ gay như mào gà, hai hàng ria mép khẽ động đậy. Hắn
nghiến răng ném mảnh giấy xuống bàn hỏi tôi:

— Cái gì đây? Thế này là cái quái gì?
Tôi đáp lại bằng giọng tự hào:
— Bọn thủ hạ của tôi chứ còn cái gì nữa. Tôi có tai mắt ở khắp các tiệm

cà phê, cửa hiệu, phòng cắt tóc... Bản danh sách này ghi rõ những ai ở đâu,
làm gì...

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.