CHIẾC LEXUS VÀ CÂY Ô LIU - Trang 51

chúng ta, che chở chúng ta và đưa chúng ta vào thế giới này - dù cho chúng
là tài sản của một gia đình, một cộng đồng, một bộ tộc, một đất nước, một
tôn giáo hay một nơi được gọi là quê hương. Cành cây Ô liu cho ta mái ấm
gia đình, niềm vui cá nhân, sự gần gũi trong quan hệ giữa con người, sự sâu
sắc của quan hệ lứa đôi, cũng như tính tự tin và khả năng vươn tới để đối
phó với các quan hệ bên ngoài. Chúng ta tranh đấu triền miên để giành giật
những cây Ô liu vì chúng tạo cho ta cảm giác hãnh diện và hòa hợp - cảm
giác thiết yếu cho con người tồn tại, cũng tựa như cơm ăn áo mặc. Thực
vậy, một trong những lý do khiến cho khái niệm quốc gia sẽ không bao giờ
mất đi, ngay cả khi chúng suy yếu, cũng chính là cây Ô liu - cách diễn đạt
tối thượng nguồn gốc của chúng ta về ngôn ngữ, địa lý và lịch sử. Đứng
một mình, bạn không thể nào là một con người hoàn chỉnh. Một mình, bạn
có thể là một người giàu có. Một mình, bạn có thể là một nhà thông thái.
Nhưng bạn không bao giờ là một người hoàn chỉnh nếu đứng một mình.
Bạn phải là người có cội nguồn và là phần không tách khỏi của một vườn Ô
liu nào đó.
Chân lý này có lần được Giáo sĩ Harold S. Kushner giảng giải rất hay khi
ông ta bình một đoạn trong tiểu thuyết nổi tiếng Trăm Năm Cô Đơn của
Gabriel Garcia Marquez:
Marquez kể về một ngôi làng nơi người dân ở đó bị nhiễm một chứng dịch
kỳ lạ - bệnh quên lây lan. Căn bệnh này bắt đầu từng những người già, lan
sang cộng đồng trong làng, khiến dân làng quên tên gọi thậm chí của những
đồ vật hàng ngày. Một chàng trai không bị nhiễm bệnh đã cố gắng cứu vãn
tình thế bằng cách gắn nhãn lên mọi đồ vật, "Đây là cái bàn", "Đây là cửa
sổ". "Đây là con bò, phải vắt sữa mỗi sáng." Và trước cổng làng anh ta
dựng hai biển hiệu, một cái ghi "Làng ta mang tên Macondo," và tấm biển
kia - "Chúa hiện hữu." Bài học tôi rút ra từ câu chuyện này là: chúng ta có
thể và chắc sẽ quên đi hầu hết những gì học được ở đời - toán học, lịch sử,
công thức hóa học, địa chỉ và số điện thoại ngôi nhà ta ở đầu tiên sau khi
lập gia đình - tất cả những điều đó không phương hại gì. Nhưng nếu chúng
ta quên chúng ta là ai và nếu chúng ta không còn nhớ đến Chúa trời, thì
chúng ta đã đánh mất bản ngã sâu sắc của mình.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.