CHIẾC LEXUS VÀ CÂY Ô LIU - Trang 64

để chiếc cặp da xuống vỉa hè, mở thùng xe và hết sức cẩn thận, đặt chiếc
máy tính vào trong xe. Rồi tôi lên xe, mở máy chạy luôn, quên chiếc cặp da
ở trên vỉa hè. Ngay khi vào văn phòng, tôi nhận ngay ra là để quên chiếc
cặp da. Tôi nhanh chóng gọi điện cho cảnh sát ở Hadera, nói với họ là
"đừng có cho nổ chiếc cặp của tôi". [Cảnh sát Israel được lệnh cho nổ tung
những gói, bọc, cặp hay những đồ vật gây ngờ vực để quên trên lối đi và
vỉa hè, vì đó là cách mà người Palestine gài bom gây tử thương đối với
nhiều dân thường Israel. Dân chúng Israel cũng được huấn luyện kỹ về
chuyện này, đến mức nếu bạn để quên thứ gì thì nhiều khi chỉ sau một phút,
cảnh sát đã được báo.] Tôi biết sẽ không có ai lấy cắp chiếc cặp đó cả. Ở
Israel, bọn trộm sẽ không bao giờ sờ mó tới một thứ đồ để trên lối đi.
Nhưng tôi gọi cho cảnh sát muộn quá. Một cảnh sát viên nói với tôi rằng
một đội của họ đã đến hiện trường và "đã xử lý nó rồi". Khi tôi đến đồn
cảnh sát thì được nhận lại chiếc cặp da xinh đẹp của tôi với một vết đạn gọn
gàng bắn xuyên qua giữa cặp. Điều làm tôi khổ tâm nhất là hỏng mất cuốn
sổ tay điện tử. Cuốn sổ Geniues OP 9300 bị bắn trúng. Toàn bộ cuộc sống
của tôi được lưu trong đó mà tôi không có bản sao lưu. Tôi xin lỗi cảnh sát
vì đã gây ra chuyện đó nhưng họ nói: "Đừng buồn, chuyện đó xảy ra với
bất cứ ai". Hàng tuần lễ sau, khi đi lại trong trường, chiếc cặp với vết đạn
khiến tôi phải ngưng lại để suy nghĩ thêm. Phần lớn học trò của tôi đang ở
trong quân ngũ Israel, mỗi khi nhìn thấy chiếc cặp có lỗ đạn, họ lại phá lên
cười, vì họ đã biết chuyện gì đã xảy ra".
Sau khi kể xong câu chuyện, Victor nói, "Nhân tiện, nhớ gửi cho tôi địa chỉ
emal nhé. Tôi cần bắt đầu ghi một cuốn sổ tay mới".

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.