CHIẾC NÚT ÁO CỦA NAPOLEON - 17 PHÂN TỬ THAY ĐỔI LỊCH SỬ - Trang 320

mổ được nấu với tro bếp của buổi tối hôm trước để tạo thành một loại xà
phòng thô với chất lượng tạm chấp nhận được. Những người dân đô thị
không có được nguồn mỡ động vật kể trên. Mỡ bò phải được mua và là một
thực phẩm quá giá trị để có thể dùng làm xà phòng. Tro gỗ cũng không dễ
kiếm. Người dân đô thị nghèo phải dùng than để đốt, và lượng tro than ít ỏi
này không phải là nguồn chất kiềm tốt để thực hiện phản ứng xà phòng hóa
mỡ. Thậm chí ngay cả khi có đầy đủ các nguyên liệu trong tay, thì khu vực
sinh sống của nhiều công nhân nhà máy cũng chỉ có những dụng cụ nhà
bếp thô sơ, với không gian chật hẹp và không đủ thiết bị để làm xà phòng.
Như thế, xà phòng không còn được làm tại nhà nữa. Nó phải được mua và
điều này thường vượt quá khả năng của những công nhân. Các tiêu chuẩn
vệ sinh, vốn dĩ đã không cao, lúc này càng trở nên thấp hơn, và chính điều
kiện sống tệ hại này đã góp phần khiến tỷ lệ tử vong của trẻ sơ sinh tăng
cao.

Dù vậy, vào cuối thế kỷ 18, nhà hóa học người Pháp Nicolas Leblanc đã

phát minh ra một phương pháp hiệu quả để sản xuất tro soda từ muối ăn.
Giá thành của chất kiềm giảm xuống, nguồn cung mỡ động vật tăng lên, và
các loại thuế đánh trên xà phòng cuối cùng cũng được bãi bỏ vào năm 1853
đã khiến giá thành của xà phòng giảm mạnh và việc sử dụng xà phòng trở
nên phổ biến. Tỷ lệ tử vong của trẻ sơ sinh bắt đầu giảm vào khoảng thời
gian này, và được cho là có nguyên nhân từ khả năng làm sạch đơn giản
nhưng hiệu quả của xà phòng và nước.

Phân tử xà phòng có thể tẩy rửa bởi vì một đầu của phân tử có điện tích

và tan được trong nước; trong khi đó đầu còn lại không tan trong nước
nhưng tan được trong dầu, mỡ cấu trúc của phân tử xà phòng là:

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.