Nhiệm vụ tổng hợp phân tử quinine được cho rằng đã hoàn thành vào
năm 1944, khi Robert Woodward và William Doering từ Đại học Harvard
chuyển hóa được một dẫn xuất quinoline đon giản thành một phân tử trung
gian, mà một số nhà hóa học trước đó, vào năm 1918, công bố đã điều chế
thành công quinine từ phân tử trung gian này. Quá trình tổng hợp quinine
đầy đủ cuối cùng cũng có vẻ như đã hoàn thiện. Thế nhưng đáng tiếc là
không phải vậy. Bài báo công bố nghiên cứu năm 1918 quá sơ sài, nên thật
sự không thể biết điều gì đã được thực hiện, và các chuyển hóa hóa học
trong công trình đó có họp lý hay không.
Các nhà hóa học nghiên cứu các hợp chất hữu cơ thiên nhiên thường nói:
“Bằng chứng cuối cùng của cấu trúc là cách tổng hợp”. Nói theo cách khác,
không quan trọng có nhiều bằng chứng chỉ ra sự đúng đắn của một cấu trúc
được đề xuất, để chắc chắn là cấu trúc đó hoàn toàn đúng, bạn phải tổng
hợp được phân tử đó theo một con đường độc lập. Và đến năm 2001, 145
năm sau nghiên cứu tổng hợp quinine nổi tiếng của Perkin, Gilbert Stork,
giáo sư danh dự của Đại học Columbia, New York, Mỹ, và nhóm cộng sự
của mình đã làm được điều này. Họ bắt đầu với một dẫn xuất quinoline
khác, theo một con đường tổng hợp khác, và họ đã thực hiện mọi bước
phản ứng trong quá trình tổng hợp.
Quinine có cấu trúc hóa học tương đối phức tạp, và cũng như những
phân tử khác có trong tự nhiên, nó đưa ra những thách thức đặc biệt trong
việc xác định sự định vị trong không gian của một vài liên kết hóa học gắn
lên những phân tử carbon nhất định, cấu trúc của phân tử quinine có một
nguyên tử H với liên kết hướng về phía trước mặt phẳng của tờ giấy (được
thể hiện bởi nét hình cái nêm —) và một nhóm OH hướng ra phía sau mặt
phẳng của tờ giấy (được thể hiện bằng đường đứt đoạn —) xung quanh
nguyên tử carbon gắn với hệ vòng của quinoline.