động vật. Một phân tử mạch thẳng chi có hai đầu, nhưng một phân tử có
mức độ phân nhánh cao, với tổng số đơn vị glucose cấu thành như nhau, sẽ
có một số lượng đầu rất lớn. Khi đột ngột cần sử dụng một lượng năng
lượng lớn, rất nhiều đơn vị glucose có thể được lấy ra từ số lượng lớn các
đầu mối của phân tử glycogen để đáp ứng nhu cầu năng lượng này. Khác
với động vật, các loài thực vật không có nhu cầu bùng nổ năng lượng một
cách đột ngột để thoát khỏi kẻ thù hoặc săn đuổi con mồi, nên năng lượng
tích trữ dưới dạng amylopectin ít phân nhánh hoặc amylose mạch thẳng có
thể đáp ứng được tốc độ chuyển hóa thấp hơn của thực vật. Sự khác biệt
hóa học nhỏ bé này, chỉ là số lượng các mạch nhánh, hoàn toàn không liên
quan đến loại liên kết, chính là cơ sở cho một trong những khác biệt cơ bản
giữa thực vật và động vật.
Khác biệt trong mức độ phân nhánh giữa tinh bột (bao gồm amylose và
amylopectin) và glycogen. Mức độ phân nhánh càng cao, số lượng các đâu
mạch càng lớn để các enzyme có thể phá vỡ các liên kết đồng thời tại nhiều
đầu và tốc độ chuyển hóa glucose càng nhanh.
Cellulose tạo ra Big Bang
Mặc dù có rất nhiều phân tử polysaccharide tồn trữ trong vạn vật, nhưng
lượng polymer cấu trúc - cellulose - còn lớn hơn rất nhiều. Ước tính một
nửa số lượng các nguyên tử carbon hữu cơ tồn tại trong cellulose. Mỗi năm,
khoảng 10¹⁴ kilogram (100 tỷ tấn) cellulose được tổng hợp và phân hủy.
Không những có số lượng dồi dào, cellulose còn là nguồn nguyên liệu tái