làng khác và dần được gọi là itai-itai theo tiếng kêu đau dai dẳng của nạn
nhân.
Chỉ sau khi chiến tranh kết thúc, vào năm 1946, bác sĩ địa phương Noboru
Hagino mới bắt đầu nghiên cứu về bệnh itai-itai. Nguyên nhân đầu tiên mà
ông nghi ngờ là suy dinh dưỡng. Vì giả thuyết này đã tự chứng minh là
không hợp lý, nên ông chuyển sự chú ý sang các mỏ có phương pháp khai
thác công nghệ cao của phương Tây (trái ngược với khu vực ruộng lúa thô
sơ của nông dân). Với sự giúp đỡ của một giáo sư sức khỏe cộng đồng,
Hagino đã lập một bản đồ dịch tễ học mô tả các trường hợp nhiễm bệnh itai-
itai. Ông cũng vẽ một bản đồ thủy văn cho thấy sông Jinzu chảy qua các mỏ
và tưới cho những cánh đồng cách đó nhiều cây số. Lúc chồng lên nhau, hai
bản đồ gần như trùng khớp. Sau khi kiểm tra hoa màu địa phương, Hagino
nhận ra lúa đã nhiễm đầy cadimi.
Các nghiên cứu tỉ mỉ sau đó sớm tiết lộ tác hại của cadimi. Kẽm là một
khoáng chất thiết yếu với con người, và cadimi cản trở kẽm trong cơ thể
bằng cách “giả mạo” nó (giống như cách hai nguyên tố này hòa trộn với
nhau tới mức không phân biệt nổi trong đất). Cadimi đôi khi cũng đào thải
lưu huỳnh và canxi, nguyên nhân khiến xương bị ảnh hưởng. Thật không
may, cadimi là một nguyên tố vụng về và không thể thực hiện các chức năng
sinh học như những nguyên tố khác. Không may hơn nữa, một khi cadimi
xâm nhập vào cơ thể thì nó không thể bị thải ra. Suy dinh dưỡng mà Hagino
nghi ngờ lúc đầu cũng là một yếu tố. Thực phẩm chủ yếu ở đây là gạo, nên
người dân đã bị thiếu một số khoáng chất. Cadimi bắt chước các khoáng
chất đó rất giống nên trong cơn đói khoáng chất cồn cào, tế bào “dệt” nó vào
các cơ quan với tốc độ còn cao hơn bình thường.
Hagino công bố kết quả của mình vào năm 1961. Như một điều hoàn toàn
dễ hiểu và có thể dự đoán trước, công ty khai thác chịu trách nhiệm pháp lý
là Công ty khai mỏ và luyện kim Mitsui đã phủ nhận mọi hành vi sai trái (họ
vừa mới mua lại đã công ty gây ra thiệt hại). Đáng xấu hổ hơn, Mitsui đã
vận động để làm mất uy tín của Hagino. Khi một ủy ban y tế địa phương