CHIẾC VÒNG CỦA BARAKKAS - Trang 13

“Không phải như vậy,” mẹ Charlie chen ngang, đôi bàn tay mạnh mẽ và

ấm áp vẫn dịu dàng xoa lưng con. “Lũ trẻ kia đã trêu chọc và hành hạ con
tôi
, chứ làm gì có chuyện ngược lại. Trời ạ, thầy có biết bọn chúng gọi nó
là gì không? Là ‘Charlie ác mộng’ đấy!”

“Đúng thế,” ông Barrington nói tiếp. “Nhưng quan điểm của tôi là chỉ

nên như thế này: đến lúc ngủ thì chuyển Charlie sang hẳn một khu khác của
phòng học.”

Thầy hiệu trưởng khó chịu. “Chúng tôi không thể mạo hiểm như vậy

được. Nếu tôi dành ngoại lệ cho một đứa, chẳng mấy chốc sẽ phải dành
thêm hai ngoại lệ cho hai đứa khác, thế rồi chẳng mấy nữa mà tất cả đều trở
thành ngoại lệ, và thế thì chẳng còn gì là ‘lệ’ nữa; ông bà hiểu ý tôi chứ.”
Rồi ông buồn bã lắc đầu. “Không được đâu, Vòng tay Chào đón và ‘Charlie
ác mộng’ - à, ý tôi nói là Charlie - giờ đành phải đường ai nấy đi thôi.”

Vòng tay Chào đón là trường mầm non đầu tiên tống cổ Charlie, và đó

cũng không phải là trường cuối cùng - ngay sau đó lần lượt là trường Điểm
Cân Bằng, trường Bé Ngoan, trường Bé Học, trường Bạn Chơi Hoàn Hảo.
Nhưng đến đây thì loạt đuổi cổ khỏi trường mầm non của Charlie cũng phải
chấm dứt, bởi vì, đến lúc đó nó đã quá lớn để mà tống cổ khỏi trường mầm
non.

Lúc đó Charlie lên sáu.

“Tôi biết, ông bà khẳng định là thằng bé không có vấn đề gì,” ông hiệu

trưởng trường Tiểu học Paul Revere rù rì, lào thào với bố mẹ Charlie qua
cái móc kiềng răng dành cho người lớn. Đó là một cái ổ chuột của thức ăn
phân hủy - một cái hốc khảo cổ chứa đủ mọi thứ ông ta đã ăn trong tuần
trước đó. “Nhưng giáo viên tâm lý của trường lại tin chắc thằng bé đang
gặp phải nhiều vấn đề rất nghiêm trọng. Rất nghiêm trọng. Thật ra thì, thầy
ấy đã chẩn đoán rằng Charlie bị... ừm, để xem nào...” Ông Krup đọc từ hồ
sơ. “Vâng, đây rồi. ROLOSUSUTITUTINATATUTUKY.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.