CHIẾC VÒNG CỦA BARAKKAS - Trang 169

“Ướt rồi thì sẽ khô thôi mà,” cô hiệu trưởng đáp. “Sao rồi cậu

Benjamin?”

Charlie liếc nhìn quanh. “Cái Bóng đang chỉ về Nam. Em nghĩ mình đã

đi lố rồi đấy ạ.”

“Tốt. Vậy là có tiến bộ rồi.” Vẫy tay một cái, bà mở cổng đưa tất cả trở

về Âm Ti, rồi qua một cổng khác, bước vào một con phố đông đúc. Tiếng
còi xe vang lên ầm ĩ.

“Tránh nhanh!” ông Rex la lớn, và tất cả cùng nhảy sang một bên, suýt

chút nữa là bị một chiếc xe buýt nghiền nát.

“A! Thành phố Perth đây mà,” hiệu trưởng nói. “Ta luôn mê nước Úc. Có

lẽ do hồi còn nhỏ ta thích nuôi một con kăng-gu-ru. Ta vẫn tưởng tượng
được chui vào trong túi của nó trong khi nó nhảy khắp nơi, an toàn và yên
ổn. Và ta sẽ đặt tên cho nó là bác Êm Ái.”

“Kể gì mà kể lắm thế chứ,” ông Rex lẩm bẩm.

“Đồ khó tính,” hiệu trưởng trêu.

“Xin lỗi,” Charlie kiểm tra cái Bóng đang chỉ về hướng Bắc. “Em không

muốn xen vào, nhưng mình đi hơi quá xa rồi.”

“Thú vị thật,” hiệu trưởng nói. “Vậy ta đang tìm một nơi ở phía Nam

Trung Quốc và phía Bắc nước Úc. Có ai có ý kiến gì không?”

“Làm gì có gì ở đó,” ông Rex nói. “Toàn biển với biển thôi mà, đúng

không?”

“Đúng,” ông Pinch mỉa mai. “Đấy là nếu ngươi không muốn tính đến cả

ngàn hòn đảo, cũng như trọn đất nước Indonesia và Philippines nữa.”

“Ôi chao ôi, xem hôm nay ai khoe mẽ kìa,” ông Rex nói. “Môn địa lý có

khi nào là chuyên ngành của ta đâu chứ.”

“Vậy thì môn nào chính xác chuyên ngành của ngươi?” ông Pinch vặn

ngay.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.