CHIẾC VƯƠNG MIỆN PTOLEMY - Trang 62

“Điều đó thật liều lĩnh.” Carter trao cho tôi một cái nhìn hung dữ. “Bất cứ ai
biết ren của cậu đều có thể điều khiển cậu. Cậu không bao giờ chia sẻ thông
tin đó trừ khi cậu thực sự phải làm, và chỉ với những người cậu thực sự tin
tưởng. Sadie đã tìm ra tên bí mật của tớ năm ngoái. Cuộc đời đã tồi tệ kể từ
đó.”

“Ôi, làm ơn,” Sadie nói. “Em chỉ dùng kiến thức của mình cho điều tốt.”

Carter đột ngột vỗ vào mặt mình.

“Này!” cậu ấy phàn nàn.

“Ối, xin lỗi,” Sadie nói. “Dù sao thì, em tin tưởng Annabeth. Em biết nó sẽ
cần cả hai người tụi em tạo nên cái vòng tròn ngăn chặn đó. Ngoài ra, một á
thần Hy Lạp thực hiện phép thuật Ai Cập – anh có thấy cái nhìn trên gương
mặt Setne không? Vô giá.”

Miệng tôi khô khốc. Tôi tưởng tượng Annabeth cầu nguyện chữ tượng hình
ở Trại Con Lai, thổi tung những cỗ xe trên đường đua, ném ra những nắm
tay xanh da trời trong suốt trận cướp cờ.

“Vậy là bạn gái anh giờ là một pháp sư, như là, vĩnh viễn? Bởi vì cô ấy đã
đủ đáng sợ trước đó rồi.”

Annabeth cười. “Đừng lo lắng, Óc Tảo Biển. Tác dụng của việc biết về ren
của Sadie đã mất rồi. Tớ sẽ không bao giờ có thể thực hiện bất cứ loại phép
thuật nào bằng chính mình được nữa.”

Tôi thở phào nhẹ nhõm. “Được rồi. Vậy, ừm… câu hỏi cuối cùng.”

Tôi gật đầu về phía chiếc vương miện của Ptolemy, cái đặt trên lan can cạnh
Sadie. Nó trông như một phần của một bộ trang phục Halloween, không
phải loại mũ có thể xé toạc thế giới ra. “Chúng ta làm gì với nó?”

“Ừm,” Sadie nói, “em có thể đội nó lên và xem điều gì xảy ra.”

“KHÔNG!” Carter và Annabeth hét lên.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.