CHIẾC VƯƠNG MIỆN PTOLEMY - Trang 9

Không lời chào Này, hàng xóm! nào nghe to như khi bạn giết loài bò sát
bay của người ta.

Con rắn không phân hủy như tất cả những quái vật tôi đã chiến đấu. Hai
nửa của nó chỉ rơi rụng xuống bãi cỏ ướt át. Nửa với đôi cánh xoay tứ tung
xung quanh.

Elvis Điên Khùng không chú ý. Hắn ta tiếp tục bước đi tới lui, mê mải vào
cuộn giấy của hắn, vì vậy tôi di chuyển xa hơn vào sân và chém một con
rắn khác.

Cơn bão làm khó có thể nhìn được. Thông thường tôi có thể vẫn khô ráo khi
chìm trong nước, nhưng mưa đòi hỏi phải khéo léo hơn. Nó đâm vào da tôi
và rơi vào hai mắt tôi.

Chớp lóe sáng. Trước khi tầm nhìn của tôi rõ ràng, hai con rắn nữa đang
phóng xuống như dội bom tôi từ hai phía. Tôi nhảy lùi lại ngay lúc chúng
phun lửa.

Thêm thông tin cho bạn, việc nhảy về phía sau khó khăn khi bạn đang cầm
một thanh kiếm. Nó thậm chí còn khó hơn khi mặt đất là bùn lầy.

Nói ngắn gọn: Tôi trượt và đáp mông xuống đất.

Lửa bắn qua đầu tôi. Hai con rắn bay vòng vòng phía trên tôi như thể chúng
quá ngạc nhiên để tấn công lại. Có lẽ chúng đang tự hỏi, Thằng nhóc này đã
cố tình ngã trên mông nó à? Chúng ta nên cười trước khi chúng ta giết nó
không? Điều đó sẽ xấu xa không?

Trước khi chúng có thể quyết định làm gì, Elvis Điên Khùng gọi lớn, “Để
nó đó!”

Hai con rắn phóng đi gia nhập với các anh em của chúng, những con đang
di chuyển theo quỹ đạo chừng ba mét phía trên pháp sư.

Tôi muốn đứng dậy và đối mặt Setne, nhưng mông tôi lại có ý tưởng khác.
Nó muốn ở lại nơi nó đang ở và cứ thế mà đau đớn cùng cực. Mông thỉnh
thoảng chúng thế đó. Mông mà, chúng có thể, ừm, hơi thối.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.