“Quyển sách này viết rất bình thường, nhưng bên trong toàn là chữ,
em đọc được sao?” Nhâm Thiếu Hoài buông cánh tay đang giữ lấy cô ra,
hơi trở mình ngồi ở mép giường.
“Chỉ nhìn chữ thì không hiểu được.” Cô quỳ trên giường, vốn là muốn
cướp lại sách, nhưng nhìn thấy tóc anh đang còn ướt, cô với lấy cái khăn
mặt lau khô giúp anh. “Nhưng mà đây là một quyển sách có chú âm, em chỉ
phải lấy kí hiệu chú âm ghép lại với nhau, mỗi chữ cũng có thể đoán được
tám chín phần mười. Hơn nữa những câu chuyện xưa trong sách đều rất thú
vị, xem ra cũng sẽ không cảm thấy phải cố gắng quá sức, còn có thể nhân
tiện hiểu biết thêm một chút về lịch sử Trung Quốc, nhất cử lưỡng tiện
mà!”
“Em đúng là đồ lười biếng.” Anh nhắm hai mắt lại, hưởng thụ động
tác mát xa mềm nhẹ của cô, miệng vẫn nói tiếp. “Làm chuyện gì cũng phải
thấy thú vị mới chịu cố gắng. Nếu em cứ tìm một giáo viên chuyên nghiệp
dạy em một chương trình học mấy tháng thì với tư chất của em học mấy
chữ vuông này sẽ không quá khó khăn, làm gì mà phải như bây giờ, học
kiểu nửa mùa mãi cũng chỉ biết mỗi vài chữ.”
“Gì chứ, em tự học mà, có thể có thành quả như vậy cũng là quá tốt
rồi, anh còn chê nữa! Mọi người ở phòng thư kí đều khen không dứt miệng
kết quả tự học nửa năm của em mà có thể nghe, nói lưu loát đến thế này
đấy!” Cô hừ một tiếng, vứt khăn mặt đi, quay sang dùng máy sấy.
Kỳ thật anh cũng rất bội phục cô, nhưng ngoài miệng lại cố ý không
cho là đúng nói: “Đương nhiên rồi, mỗi khi em đến công ty đều không quên
mang cho họ chút điểm tâm ngọt ngào thơm ngon. Các cô ấy ăn của em,
không ca ngợi em một hai câu sao được.”
“Hừ, em biết anh đang ghen tị tình cảm tốt của bọn em, còn lâu em
mới để cho anh đả kích nhé.” Còn chưa khô hết cô tắt luôn máy sấy đi, cất
vào phòng tắm.