CHIẾN DỊCH “CẶP BÀI TRÙNG” - Trang 67

- Thôi được, cậu vẫn chưa từ bỏ được lối chơi ngông của cậu, – Imre thú

nhận. – Bây giờ tôi mới thật hiểu vì sao hai ông bạn nhỏ của cậu đã im lặng
trên suốt quãng đường đến đây.

- Họ là những thám tử chứ không phải là những kỹ sư, – Rona chống

chế. – Bởi thế họ tiết kiệm sức lực và không quan tâm đến những chuyện
vớ vẩn.

Đúng lúc ấy chiếc xe hơi của họ đã chạy hết khoảng trống cuối cùng

trong rừng và dừng lại cạnh ngôi nhà gác rừng. Rona nhấn còi báo hiệu và
ngồi trong xe nhìn ra nhưng không hề thấy sự hoạt động nào của con người
ở quanh đó.

- Có lẽ Dodek vắng nhà chăng? – Trung tá nghi hoặc.
- Đây là ngoại lệ, – Imre trả lời. – Ban ngày thì ông già hoặc là ngồi ở

hàng hiên hoặc là ngồi đánh máy chữ.

- Kỳ quặc thật, cửa nẻo đều đóng hết, – Rona bước ra khỏi xe và chạy

lên bậc thang. Những người khác cũng vội vàng chạy theo ông. Sau khi đã
gõ cửa theo thường lệ, trung tá cố sức đẩy tay cầm và mở tung cánh cửa ra.
Vừa bước qua ngưỡng cửa, ông chợt đứng sững và chăm chú nhìn thẳng
vào gian phòng tranh tối tranh sáng.

Mãi mấy phút sau ông mới nhìn thấy Dodek đang ngồi rũ trong ghế

bành, đầu gục trên bàn. Trên mặt bàn loang lỗ nhiều vết máu đã thâm đen
lại. Hai cánh tay Dodek như hai sợi dây cứng đờ rũ xuôi theo thân mình,
một tay chạm vào lai áo.

- Kuty, Shalai lại chỗ tôi!
Cả hai viên sĩ quan chỉ nhảy một bước đã ở ngay bên cạnh thủ trưởng.

Lặng người vì kinh ngạc, họ im lặng quan sát quang cảnh vô cùng bi thảm.
Imre cũng vừa đến nơi. Nhìn thấy người bạn già đã chết, ông định chạy lao
đến nhưng một tiếng quát dữ dội đã giữ chân ông lại.

- Đứng lại, không được đến gần!
Đúng ra lúc đó Rona chỉ hành động theo thói quen hơn là theo ý thức

của người cán bộ công an đã từng có nhiều kinh nghiệm trong nghề khi nội
tâm bị chấn động mạnh.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.