CHIẾN DỊCH “CẶP BÀI TRÙNG” - Trang 9

- Anh hãy ra lệnh cho họ giữ ôtô bus lại. Ngữ ấy thì tôi cũng chẳng ham,

đó là điều chắc chắn. Sáng ngày mai tôi sẽ giải thích lý do tại sao. Tóm lại,
đúng là một thứ mít đặc

[2]

.

Carrini thản nhiên đi đằng sau người dẫn đường, đầu hơi cúi xuống và

mỉm cười: tiếng Hungary thì gã hiểu rành rẽ đến từng chữ một.

Từ trong hãng Volan ra, chàng trai trẻ dẫn gã người Ý tới chiếc xe mới

tinh mang nhãn hiệu “ Fiat – 128” và ân cần mở cửa xe cho gã. Carrini xếp
số hành lý ít ỏi của mình lên chỗ ghế ngồi ở phía sau và trước khi ngồi vào
sau tay lái, gã hỏi:

- Đến trung tâm thành phố phải không?
Người dẫn đường khoát tay chỉ về phía thành phố. Lúc ấy gã người Ý

rút từ trong túi ra 5 USD đưa cho anh chàng.

Chàng trẻ tuổi kinh ngạc, dập gót giày đánh cộp một tiếng và chào theo

kiểu quân sự. “Coi kìa, chơi bảnh không – anh ta nghĩ bụng – những 5 USD
trà thuốc!”

[3]

Người Ý chui vào xe hơi, hạ kính xuống và chiếc xe nhẹ nhàng rời khỏi

chỗ đậu.

- Arriverci! – Gã người Ý kêu lên khi xe đã chạy được một đoạn.
- Chào! – Chàng trai phẩy tay và đứng một vài phút nhìn theo ánh đèn

đỏ của chiếc xe đang chạy xa dần. Tất nhiên là anh ta không thể biết chỉ
một phút sau đó, cũng từ trong bãi đậu xe này có một chiếc xe du lịch màu
xanh nhãn hiệu Renault phóng ra đuổi theo chiếc Fiat của gã người Ý đã
thuê xe một cách không bình thường. Ra khỏi trục lộ chính dành cho xe
hơi, hai chiếc xe như cùng bị hút về phía thành phố, chạy cách nhau khoảng
gần hai chục thước.

“Thế đấy, cho đến giờ thì mọi việc đang diễn tiến một cách bình thường.

– Carrini phấn chấn liếc mắt về phía người theo dõi gã và tiếp tục quan sát
qua tấm kính chiếu hậu – Hắn ta đã tìm ra mình”.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.