CHIẾN LANG - Trang 16

mịt.

Hắn không tức không giận, tựa như ra trận giết địch. Hắn đã sớm chết lặng
với kiểu sỉ nhục ấy, trong thế giới này cái gì cũng là giả, chỉ có tiền là thật.

Đầu một viên tướng địch không chỉ đáng giá một thỏi bạc, nhưng hắn
không ngu xuẩn đến mức tranh luận điều này với đám lính. Một thỏi bạc
bằng năm mươi lượng, năm mươi lượng có thể nuôi sống một gia đình bình
thường suốt một năm rồi.

Giữa cát vàng đầy trời, hắn nhét bạc vào trong ngực.

Tiếng la giết vẫn không dứt, nhưng đã từ từ đi xa. Hắn đứng dậy đi đến bên
đường, rất nhiều đội ngũ tiếp tục đi qua bên cạnh hắn. Không ai thèm nhìn
hắn, bọn họ vội vàng vào thành, vội vàng cướp bóc, sợ chậm chân thì ngay
cả đồng nát sắt vụn cũng không còn mà nhặt. Để thưởng cho binh lính và
tướng lĩnh, tướng quân cho phép cướp bóc tài vật.

Hắn đã từng nghe nói có vài quân đội không cho phép binh lính cướp đoạt
của dân chúng, nhưng đó đương nhiên không phải quân đội của hắn, hắn
cũng chưa bao giờ gặp được kiểu tướng lĩnh ấy. Tướng lĩnh chẳng khác gì
cường đạo, binh lính như thổ phỉ, kỵ binh giống sơn tặc, mỗi lần công
thành, đốt giết bắt người cướp của luôn xảy ra.

Hắn vác đao quẹo vào trong ngõ nhỏ. Đại đa số dân chúng đã chạy trốn,
không ít cửa nhà đều rộng mở, có cái do bị đá văng, có cái vốn không đóng.
Bên trong nhà thỉnh thoảng truyền đến tiếng khóc nức nở, tiếng la hét, phụ
nữ, đàn ông, trẻ con, hắn không để ý.

Hắn tìm được một căn nhà mở cửa, một tiểu đội tiền trạm đã đoạt lấy nơi
này. Căn nhà hoang tàn nhưng sân sau có giếng.

Hắn múc một thùng nước, nước trong thùng gỗ phản chiếu bầu trời xanh và
khuôn mặt đầy máu của hắn. Hắn cúi đầu tạt nước lên mặt, rửa sạch máu

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.