mình tỉnh lại. Vừa nũng nịu kháng nghị, vừa luốn cuống tay chân bảo vệ
thân thể sắp rời làn váy. “Không cần, người ta không thích ở chỗ này nha.”
“Ngoan, một chút xíu nữa là được rồi.” Hàn Chiến vội vàng một bên
gặm cắn cổ tuyết trắng, một bên hô hấp dồn dập kéo rơi tiểu y Hàn Tuyết.
“Nơi này toàn là đá tảng, người ta nằm xuống thấy không thoải mái. . .
không cần, không cần a.” Muốn bảo vệ tầng lá chắn duy nhất, lại không
nhanh tay bằng Hàn Chiến, yếm tơ lụa bị hai tay gian tà rút xuống, tuyên
cáo đích xác vận mệnh bị ăn của Hàn Tuyết là không tránh khỏi.
Thân thể trắng nõn trong suốt, cho dù là trong núi giả tối đen vẫn hiện
lên nhàn nhạt sáng bóng, Hàn Chiến như ác lang vồ mồi sốt ruột khó kìm,
xoay người Hàn Tuyết một cái liền vùi đầu giữa hai khỏa núi tuyết.
Khoái cảm bị liếm mút trước ngực làm ý thức Hàn Tuyết có chút tan rã,
hô hấp cũng trở nên dồn dập, “Ân. . . . . .Không cần. . . . . .Ngừng. . . . . .”
Trục tiếp khước từ lực đạo từ Hàn Chiến, chẳng qua là thỉnh thoảng từng
đợt rên rỉ kia lại làm hắn cười khẽ.
“Được, ta không ngừng.” Hắn cố ý xuyên tạc ý tứ của nàng, bàn tay
cũng luồn tới giữa hai chân nàng tùy ý xoa nắn.
“Chàng. . . . . .Nha. . . . . .” Toàn bộ lời nói kháng nghị đều bởi vì ngón
tay thô lớn đột nhiên xâm nhập vào cơ thể kia mà tắc nghẹn ở cổ, bực tức
hắn ác ý trêu chọc, ngón tay mượt mà không khách khí hung hăng xẹt qua
trên lưng Hàn Chiến, cử động như vậy đối với nam nhân mà nói lại như liều
thuốc kích tình mạnh mẽ nhất, sẽ chỉ làm nam nhân đã động dục nổi điên,
càng thêm khẩn cấp vội vã đem nàng ăn sạch sành sanh.
“Chờ một chút, chờ một chút.” Hàn Chiến vừa vô ý thức tự thì thầm
nhắc nhở chính mình không thể quá vội vàng, vừa nhẫn nhịn dục vọng đang
muốn bạo phát, ngón tay ở trong hoa huyệt Hàn Tuyết nhanh chóng ra vào