CHIẾN THẦN - Trang 1047

Mái tóc đen dài, óng mượt che khuất gương mặt nhỏ nhắn, một cô gái

thoạt nhìn yếu đuối, thế mà lại vác một khẩu súng tự động nặng trịch trên
vai. Khi ánh đèn pha sáng rực quét qua, tôi liền nhìn thấy gương mặt đầy
khí chất của cô ấy, lúc đó tôi còn tưởng mình bị hoa mắt. Mà khi cô dang
tay ra, để tôi kiểm tra có giấu vũ khí trên người hay không, trái tim tôi bỗng
nhiên đập rộn mà không có bất cứ lí do nào cả.

Tôi nhất thời nhớ đến một câu nói cổ: Vòng eo nhỏ nhắn chưa đầy một

gang tay.

Trong quân đội không phải là không có nữ binh, bọn họ có người lỗ

mãng, có người diêm dúa lòe loẹt, có người ác độc, có người dịu dàng, vậy
nhưng không có một ai giống với cô ấy, nụ cười tươi tắn ngay cả trong đêm
tối, ánh mắt cương nghị, dáng vẻ lại ngập tràn sự cô đơn.

Đúng vậy.

Khi cô ấy vác khẩu súng tự động, tựa lưng vào con hổ trắng biến bị, mắt

nhắm lại tựa hồ đang ngủ, hai tay tôi đang bị trói nghiến, mười lăm binh sĩ
loài người đứng phía sau lưng tôi bị một đám dã thú dưới trướng cô ấy vây
khốn.

Tôi đứng giữa bầy thú, nhìn cô ấy chậm rãi ngẩng đầu, nhìn ánh mắt

trong veo sáng ngời còn hơn cả ánh trăng của cô ấy, tôi bỗng nhiên cảm
nhận được sự cô đơn ẩn sâu trong tâm khảm của cô gái này.

Cũng từ đó, không một ai còn cơ hội nhìn thấy vẻ cô đơn của cô ấy nữa,

ngay cả khi cô bất hạnh bị vua zombie làm nhục, ngay cả khi cô trầm mặc
mà bi thương bảo vệ Cố Nguyên soái giữa đế đô hỗn loạn, trong con người
cô chỉ luôn có sự lạc quan, kiên cường mà đau thương, còn dáng vẻ cô đơn
ấy sớm đã bị chôn vùi. Tôi nghĩ có lẽ đó chính là hình ảnh sắc nét nhất của
Hứa Mộ Triều còn đọng lại trong tôi.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.