CHIẾN THẦN - Trang 116

Cho dù đảo Tây Vu có tịch mịch, thê lương đến đâu thì những tia nắng

cuối ngày vẫn dịu dàng, êm đềm như thường. Thiếu niên do dự một chút,
cuối cùng đẩy cánh cửa xe bọc thép nặng nề ra rồi bước xuống.

Mấy năm qua, cậu luôn đi chân trần, bất luận là đông hay hè. Hứa Mộ

Triều từng nhìn chân cậu rồi nói cỡ giày của cô quá nhỏ, còn giày của
những bán thú khác lại quá to. Mấy ngày trước, ở trên đường, không biết cô
nhặt được ở đâu một đôi giày hơi cũ, liền ném cho cậu. Lúc này, dù cách
một lớp đế giày nhưng cậu vẫn có thể cảm nhận được hơi ấm của đá cuội
dưới lòng bàn chân. Cậu ngẩng đầu nhìn ánh mặt trời chói chang, hít một
hơi thật sâu.

Dường như nhận ra điều gì đó, từ khoảng cách hơn mười mét, cô gái

chậm rãi xoay người lại, vẻ mặt hết sức tĩnh lặng. Hàng lông mày đen
nhánh khẽ nhướng lên, để lộ đôi mắt trong veo, sáng ngời. Điều này khiến
cho cậu cảm thấy nghi ngờ liệu cô gái này có thực sự là người thú.

Bỗng nhiên, cậu thiếu niên có cảm giác là lạ. Quay đầu nhìn lại, liền thấy

mấy tên lính bán thú cường tráng đang uể oải dựa vào thành xe bọc thép mà
hút thuốc, đồng thời dõi đôi mắt thú nóng rực về phía cậu rồi cúi đầu thầm
thì gì đó với nhau.

Đã quen với ánh mắt đó bao năm nay, trong lòng không khỏi dấy lên cảm

giác chán ghét, cậu nhanh chóng quay lại chui vào trong xe, chốt chặt cửa,
coi như không có ánh mặt trời, cũng không có những ánh mắt bẩn thỉu kia.

Đêm nay, đoàn xe hạ trại trên đảo.

Không giống như thường ngày, Hứa Mộ Triều không trở về xe nghỉ ngơi,

cũng không có mặt ở gần chỗ hạ trại. Mãi đến lúc ánh trăng đã treo cao trên
mặt biển, cậu thiếu niên vẫn không thấy bóng dáng cô đâu.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.