CHIẾN THẦN - Trang 118

tựa như tiếng sấm rền, vọng vào tai tất cả mọi người. Hứa Mộ Triều nói gằn
từng từ: “Không muốn chết thì cút!”

Kể từ khi đám người thú biết được thực lực của cô thì vừa kính lại vừa

sợ. Lúc này, mặc dù bọn chúng đều bừng bừng lửa dục nhưng nhìn thấy
khuôn mặt thanh tú mà nghiêm nghị của cô hiện lên dưới ánh trăng lạnh lẽo
thì nào dám tiếp tục. Có tên lính không cam tâm, buột miệng nói: “Phó
thống lĩnh, ngài Thống lĩnh đã nói, chúng tôi có thể chơi đùa người này
thoải mái...”

Hứa Mộ Triều chậm rãi tiến đến chỗ bọn họ, nói: “Hiện giờ, cậu ta thuộc

về tôi. Ai có ý kiến thì ra đánh tay đôi với tôi!”

Cô nói như vậy là vì trong đầu đã suy tính sẵn. Thú tộc sẽ không cảm

thấy xâm phạm loài người là tội lỗi, mặc dù trong chuyến đi này, bọn họ
cũng coi như biết vâng lời, nhưng dù sao cũng không phải binh lính do cô
quản lí nên có giảng đạo lí thì chắc bọn họ cũng chẳng nghe. Bọn họ chỉ
phục tùng kẻ mạnh mà thôi.

Quả nhiên, sau khi nghe cô nói như vậy, đám người thú lập tức ngượng

ngùng tản đi.

Dưới ánh trăng bàng bạc, cơ thể trắng trẻo của cậu thiếu niên chẳng khác

gì một pho tượng đá. Cặp mắt trong trẻo như nước có chút hoảng hốt nhìn
Hứa Mộ Triều.

“Có đi được không?” Hứa Mộ Triều thấp giọng hỏi, đoạn chìa tay về

phía cậu ta.

Trong xe vô cùng yên tĩnh. Cậu thiếu niên nằm trên giường với vẻ mặt

thẫn thờ. Hứa Mộ Triều nhìn thấy hai bàn tay đang nắm chặt của cậu ta thì

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.