CHIẾN THẦN - Trang 120

Cậu thiếu niên ngẩng đầu nhìn ánh trăng đẹp đẽ, lặng yên không tiếng

động, từ từ ngồi dậy. Cậu xòe bàn tay ra, trong lòng bàn tay là một hòn đá
cuội nhỏ, sắc nhọn như lưỡi dao. Lúc bị đám người thú ném xuống đất, cậu
đã chạm vào viên đá nhỏ có thể dùng làm vũ khí này. Mặc dù quần áo trên
người không còn chỗ nào lành lặn, những vết thương sau lưng bị đá cắt
phải, đau đớn khôn nguôi, nhưng chưa bao giờ cậu vui sướng như bây giờ.
Cậu rón rén đứng dậy, nhẹ nhàng bước đến chỗ Hứa Mộ Triều đang nằm.
Cô vẫn quay lưng về phía cậu. Cậu có thể nghe thấy tiếng thở đều đều của
cô, có vẻ cô đã ngủ say.

Giết cô ta thôi! Cậu tự nhủ rồi hít sâu một hơi, cố kiềm chế cánh tay

đang run rẩy của mình, nắm chặt viên đá, kề vào chiếc cổ trắng như tuyết
của cô.

“Muốn giết tôi sao? Định lấy oán báo ân sao?” Hứa Mộ Triều hỏi mà

không thèm quay đầu lại, cứ như sau gáy mọc thêm một con mắt. Giọng nói
của cô vẫn nhẹ nhàng, uyển chuyển, nhưng khó tránh khỏi có chút tức giận.

Chương 12: Thiếu nữ Minh Huy


Cả người cậu thiếu niên run lẩy bẩy, nhưng cậu vẫn bất chấp tất cả,

không che đậy âm mưu của mình nữa, tuyệt vọng dốc hết sức lực, đâm viên
đá sắc nhọn về phía cần cổ của Hứa Mộ Triều. Nhưng chưa đâm trúng thì
một luồng sức mạnh đã nhanh như cắt ập xuống bả vai cậu. Trong nháy
mắt, trước mặt cậu thiếu niên chỉ còn bóng đen.

Một đôi mắt đen láy ghé sát vào mặt cậu, cách chưa đầy mười centimét.

Hứa Mộ Triều đặt đôi tay mảnh khảnh của mình lên bả vai cậu, nhưng chỉ

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.