CHIẾN THẦN - Trang 163

lại tỏ vẻ kiêu ngạo, nói: “Không tồi phải không, đây là lần đầu tiên tôi cải
tạo đôi chân cho người khác đấy! Rất hợp!”

Ánh mắt Hứa Mộ Triều trầm hẳn xuống.

Đôi chân thon nhỏ, trắng trẻo, cân đối của A Lệ vốn có không ít vết sẹo

chằng chịt, nhưng ít ra cũng là chân người hoàn chỉnh. Thế mà giờ phút
này, đoạn từ bắp chân trở xuống, chẳng biết đã bị cái gì chặt đứt, thay vào
đó là một đôi chân kim loại còn trắng hơn cả màu da vốn có. Sự kết hợp
vừa vặn này thật giống như da thịt đã hòa lẫn với kim loại. Chỉ là, nhìn kĩ ở
chỗ nối vẫn lờ mờ lộ ra một đường viền màu đỏ sậm, tanh mùi máu.

Lồng ngực Hứa Mộ Triều thắt lại. “Tại sao đột nhiên lại cải tạo cậu ấy?”

Minh Huy nhanh nhảu đáp: “Hứa Mộ Triều, cô cứ yên tâm! Qua mấy

tiếng nữa, cậu ta có thể tự đứng dậy, đi lại bình thường, thậm chí, còn đi với
vận tốc siêu nhanh nữa... Đây chính là đôi chân có công năng tốt nhất.” Nói
xong, không đợi Hứa Mộ Triều đáp lời, cô ta đã nhìn sang Minh Hoằng,
hỏi: “Tướng quân, tôi làm việc cũng không tệ đấy chứ?”

Minh Hoằng vốn đứng tựa vào cửa quan sát tình hình, lúc này đột nhiên

đi tới, hai tay khoanh trước ngực, cúi đầu nhìn một hồi rồi nói: “Cẩu thả
quá... Nhưng lần đầu tiên mà cô làm được như thế này cũng coi như không
tệ. Lần sau dùng nhiều thuốc mê hơn một chút thì cậu ấy sẽ không có cảm
giác đau đớn mãnh liệt như vậy.”

Minh Huy toét miệng cười, Minh Hoằng cũng nở nụ cười nhàn nhạt.

Thật giống như cuộc đối thoại giữa một người anh cả nghiêm nghị và cô em
gái được nuông chiều, bầu không khí trong phòng cũng vì thế mà có vẻ ôn
hòa hơn.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.