CHIẾN THẦN - Trang 193

Hứa Mộ Triều ôm hai thuộc hạ, nhảy lên cao, bay lơ lửng trong đường

hầm đen kịt. Bọn họ đành trơ mắt nhìn những khối kim loại màu đen hoàn
thành quá trình lắp ráp, theo những tiếng răng rắc cực lớn, chiếc thang máy
vốn hình hộp vuông vắn trong nháy mắt đã biến thành một cỗ máy khổng lồ
hình lập phương đen bóng với bốn cánh tay to dài hung dữ nhào về phía
bọn họ.

Hai bên móng vuốt của cô đều đang quắp người, cô chỉ có thể dựa vào

đôi cánh, bay trái lượn phải, liên tiếp tránh những đợt công kích của người
máy. Cô muốn lợi dụng kẽ hở để trốn lên mặt đất nhưng bây giờ cả đường
hầm đã bị cỗ máy phá hỏng, không còn đường thoát thân nữa.

Cả đêm chiến đấu kịch liệt, thể lực của Hứa Mộ Triều tiêu hao không ít,

lại phải cáng đáng sức nặng của hai người nên tốc độ bay lượn tránh đòn
của cô rõ ràng đã chậm đi hẳn. Cứ tiếp tục như thế này, bọn họ chắc chắn sẽ
chết!

Chợt nghe tiếng Hắc Kiệt giận dữ gầm lên một tiếng, cánh tay trái của

Hứa Mộ Triều lập tức buông lỏng. Hắc Kiệt cố tình giãy ra, hắn nâng khẩu
đại bác trong tay lên, nhảy tới cánh tay khổng lồ của gã người máy, điên tiết
gào lên: “Đi mau!”

Hỏa tiễn bắn ra một luồng đạn pháo mạnh như vũ bão, toàn thân gã

người máy biến thành một biển lửa. Trong nháy mắt đã không thấy bóng
dáng Hắc Kiệt đâu nữa. Trong lòng Hứa Mộ Triều đau xót khôn nguôi, biết
rõ sự hi sinh của Hắc Kiệt không thể nào phá hủy được cỗ máy khổng lồ
này, chỉ có thể kéo dài thêm chút ít thời gian mà thôi.

Cô khẽ nghiến răng, cõng A Lệ quay đầu bay xuống phía dưới.

Minh Hoằng đứng bên bãi biển, hài lòng nhìn vào đường hầm đen kịt,

trong ánh sáng chói lòa của chiếc đèn pha, xuất hiện một bóng hình bé nhỏ

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.