CHIẾN THẦN - Trang 297

Những lời này của cô đều hết sức chân thật, nếu như lúc đầu biết anh ta

nghe lệnh trực tiếp từ Cố Nguyên soái thì cô tuyệt đối không dám dây vào.
Nhưng nghĩ lại, kết quả của việc làm đó là cứu được Thẩm Mặc Sơ, cô lại
không cảm thấy hối hận.

Quan Duy Lăng cũng nhớ lại quãng thời gian mình bị bắt làm tù binh sau

khi mắc mưu của cô, khuôn mặt tuấn tú thoắt nóng bừng lên. Anh ta cúi
đầu, nhấp một ngụm trà, lúc ngẩng lên, ánh mắt đã khôi phục lại vẻ bình
tĩnh. Bởi vì lần đó nhẹ dạ cả tin mà anh ta chịu bại dưới tay cô. Lòng tự tôn
của anh ta không cho phép chuyện đó xảy ra thêm một lần nữa.

Cô gái giảo hoạt này khiến cho người ta không thể nói được lời nào.

Để tránh việc bị cô lôi kéo, dẫn dắt vào câu chuyện của mình, Quan Duy

Lằn giữ vững dự tính ban đầu, đi thẳng vào vấn đề bằng giọng sắc bén:
“Thế cục trước mắt đang nghiêng về một phía, tiêu diệt cả đội quân thú tộc
là chuyện nằm trong tầm tay của chúng tôi. Xin hỏi tại sao cô lại cho rằng
cuộc đàm phán lần này là cần thiết?”

Hứa Mộ Triều ngẩn ra. Đại Võ ở bên cạnh nghiến răng nghiến lợi.

Nhưng Hứa Mộ Triều không hề sợ hãi hay hoảng hốt, trái lại còn mỉm cười,
đáp: “Nếu như nói lần đàm phán này không cần thiết thì tại sao người
quyền cao chức trọng như Đội trưởng Quan đây lại phải ngồi máy bay suốt
cả đêm để đến chỗ chúng tôi chứ?”

Thấy Quan Duy Lăng trầm mặc, Hứa Mộ Triều lại nói tiếp: “Hòa bình,

với thú tộc hay với loài người, chỉ có lợi mà không có hại. Chúng tôi vô
cùng có thành ý, tin tức mà tôi nắm được có thể mang đến cho các ngài một
lợi ích khổng lồ, Cố Nguyên soái nhất định sẽ rất hài lòng cho mà xem.”

Quan Duy Lăng đặt chén trà xuống, trầm giọng nói: “Loài người cũng

không phải chủng tộc hiếu chiến. Nếu lợi ích thực sự lớn như những gì cô

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.