CHIẾN THẦN - Trang 393

quỳ xuống trước mặt cậu, khẽ ngẩng đầu lên, chăm chú nhìn vào gương mặt
đó. Cậu cũng cúi đầu, lẳng lặng nhìn cô, hàng mi cong dày khẽ run lên.

Hứa Mộ Triều vươn tay, từ từ ôm chặt lấy hông cậu, vùi đầu thật sâu vào

lòng cậu. Cô không nói một lời, chỉ để nước mắt thể hiện cảm xúc của
mình. Lần đầu tiên trong suốt một trăm năm qua, cô vứt bỏ dáng vẻ kiên
cường, bất khuất mà rơi nước mắt.

“A Lệ, A Lệ...” Cô liên tục gọi tên cậu, tựa hồ chỉ có như vậy, cô mới

xác định được cậu thực sự tồn tại.

Lồng ngực cậu vô cùng ấm áp, chiếc áo sơ mi mềm mại đã bị nước mắt

của cô thấm ướt, dính sát vào khuôn mặt cô. Thế nhưng cậu lại như bị yểm
bùa, cả người cứng đờ, trầm lặng.

Nhận ra sự yên lặng khác thường của cậu, trong lòng Hứa Mộ Triều đau

nhói, cô cố kìm nén những giọt nước mắt chực trào. Sau đó, cô ngẩng đầu,
nhìn chiếc áo sơ mi nhăn nhúm của cậu, bật cười. “Chắc cậu kinh ngạc lắm
hả? Chính cậu cũng từng nói tôi là con gái mà. Con gái thì cũng có lúc phải
khóc chứ! Cậu... trốn thoát khỏi tay Đồ Lôi bằng cách nào vậy?”

Cậu không trả lời, vẻ mặt hết sức lạnh lùng.

Trong lòng Hứa Mộ Triều đau xót khôn nguôi. Có lẽ là do mất quá nhiều

sức vào việc khóc lóc nên tác dụng của thuốc càng thêm mạnh, khiến mí
mắt cô trở nên nặng trĩu. Trong cơn mơ hồ, cô nghĩ mình thật ngốc, sao lại
nhắc tới Đồ Lôi lúc này chứ! Mặc kệ thế nào, cậu trốn được là tốt rồi, còn
hỏi làm cái gì!

“Tất cả đám thú đã từng làm tổn thương đến cậu....” Cô ngẩng đầu nhìn

chiếc cằm cương nghị của cậu. “Tôi đã thay cậu giết chết hết bọn chúng
rồi.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.