CHIẾN THẦN - Trang 395

định là Quan Duy Lăng đã cứu A Lệ ra, cũng chính là anh ta đã đưa cô tới
phòng thí nghiệm này.

Quan Duy Lăng vẫn giữ tác phong nghiêm nghị cùng khuôn mặt tuấn tú

như cũ, chỉ có điều lúc này, vẻ mặt của anh ta và người đàn ông bên cạnh có
chút cổ quái khó nói thành lời. Quan Duy Lăng tính tình vốn kín đáo, chỉ có
đôi mắt đen láy ánh lên vẻ khiếp sợ cứ thế nhìn Hứa Mộ Triều và “A Lệ”
trân trân. Thế nhưng phản ứng của người đàn ông kia lại khác, anh ta trợn
trừng đôi mắt như hai cái đèn pha, nhìn chằm chằm vào hai người đang ôm
nhau trước mặt, thần sắc vô cùng phức tạp.

Hứa Mộ Triều thầm cười nhạt. Thấy cô tỉnh lại thì kì lạ lắm sao? Hay là

kinh ngạc khi thấy cô và A Lệ thân mật như vậy?

Cô không thèm quan tâm tới bọn họ nữa, quay đầu nhìn “A Lệ”, nói: “A

Lệ, anh trai của cậu đúng là đồ lật lọng, rõ ràng đã đồng ý không làm tổn
thương tới tôi, vậy mà mấy ngày nay, tôi đã phải làm chuột bạch đến nỗi
phát ói lên rồi, cũng chẳng thấy anh ta hé răng nửa lời.”

Sắc mặt Quan Duy Lăng cứng đờ, anh ta há miệng định nói gì đó nhưng

lại thôi. Tạ Mẫn Hồng đứng bên cạnh thì nghẹn đến đỏ mặt, không biết là
đang kìm nén cái gì. Hai người lại liếc nhìn “A Lệ” nãy giờ vẫn im lặng,
ngượng ngùng bước tới gần.

“A Lệ” đứng dậy khỏi chiếc ghế, Hứa Mộ Triều níu cánh tay cậu, mượn

lực đứng lên.

Tạ Mẫn Hồng cuối cùng cũng không nhịn được, ho khan hai tiếng, đánh

bạo nhìn chằm chằm vào hai bàn tay đang đan chặt vào nhau của hai người.

Hứa Mộ Triều gặp được Quan Duy Lăng thì cơn giận dữ càng bùng phát

dữ dội, cô nhìn thẳng vào mặt anh ta, nói như quát: “Cố Nguyên soái rốt

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.