CHIẾN THẦN - Trang 536

ngay ở gian ngoài trước phòng Cố Triệt, hàng ngày, Hứa Mộ Triều đều có
thể tranh thủ đi thăm Tiểu Bạch mà tán gẫu đôi ba câu với anh. Hai người
có thể nói là đã khôi phục lại mối quan hệ như lúc cô vừa mới nhậm chức
Tư lệnh, rất thoải mái, tự nhiên.

Thế nhưng, bực mình nhát là Tiểu Bạch rất nhanh đã quen thuộc với

cảnh vật xung quanh. Tuy phần lớn thời gian nó chỉ yên lặng nằm một chỗ
nhưng cũng có lúc tinh nghịch, kêu sủa ầm ĩ, chạy nhảy khắp phòng, thậm
chí còn có một lần liều lĩnh nhào tới cắn gấu quần của Cố Triệt.

Lúc đó, Cố Triệt chỉ dửng dưng liếc nhìn nó, hạ lệnh theo thói quen: “Đi

ra!”

Thế nhưng Tiểu Bạch đang ở độ tuổi mọc răng ngứa lợi, vớ được cái gì

cũng điên cuồng nhay cắn, sao có thể chỉ vì câu nói của anh mà bỏ ra chứ?
Cái miệng nhỏ càng cắn chặt ống quần và giày da của Cố Triệt, nước miếng
thậm chí còn thấm ướt cả một mảng quần nhỏ.

Thấy Cố Triệt cau mày, Hứa Mộ Triều thở dài, đành phải đi tới, ngồi

xổm xuống, một tay cầm ống quần Cố Triệt, một tay túm lấy Tiểu Bạch,
tách ra.

“Tiểu Bạch, con không thể cắn chú ấy.” Cô vỗ vào đầu nó. “Ngoan nào,

để mẹ dẫn con đi tản bộ.” Cô ôm con chó nhỏ vào lòng, liền thấy Cố Triệt
nhìn chằm chằm vào nó.

“Nguyên soái, nó không cố ý làm như vậy đâu”

Cố Triệt liếc nhìn cô rồi đứng dậy, nói: “Đi thôi!”

“...”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.