CHIẾN THẦN - Trang 642

Quan Duy Lăng nãy giờ vẫn im lặng bỗng nhiên lên tiếng: “Mộ Triều,

hôm qua khi tôi rời khỏi đế đô, ngón tay của Nguyên soái hình như khẽ
động đậy.”

Bàn tay đang cầm ấm trà của Hứa Mộ Triều hơi khựng lại.

“Ngày mai tôi sẽ trở về đế đô. Đã nửa năm cô không về đó rồi, lân này

cô đi cùng tôi đi.” Quan Duy Lăng dịu dàng nói. “Nói không chừng lần này
cô trở về, Nguyên soái sẽ tỉnh lại.”

“Được!” Hứa Mộ Triều ngước mắt nhìn Quan Duy Lăng, ánh mắt trong

veo dịu dàng hơn cả làn gió mát, không những vậy còn lấp lánh ánh cười.

Màn đêm dần buông

Tiết trời đang độ giữa hè, có phần oi nóng. Hứa Mộ Triều mặc áo thun,

quần soóc, thoải mái tựa người vào chiếc ghế đá đặt trong tiểu viện, mái tóc
ướt sũng xõa trên vai.

Vừa bước vào tiểu viện, Quan Duy Lăng liền nhìn thấy một cô gái mảnh

mai, ngồi tựa vào ghế, mắt nhắm hờ, dưới ánh trăng vằng vặc, trông cô càng
toát lên vẻ trong sáng, hiền hòa.

“Hôm nay có chuyện gì mà Tư lệnh Tiết lại không dám nói?” Hứa Mộ

Triều mở mắt ra, nhìn người vừa mới tới.

Khi còn cách chỗ cô ngồi khoảng chừng một mét, Quan Duy Lăng bèn

dừng lại.

“Chúng tôi nhận được tin tức, có người sẽ gây bất lợi cho cô.”

“Ồ!” Cô cảm thấy tò mò, vội hỏi: “Như thế nào cơ?”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.