CHIẾN THẦN - Trang 837

Mộ Triều bất giác hiện lên khuôn mặt tuấn tú cùng nụ cười ấm áp của Minh
Hoằng.

“Em biết nguyên tắc cơ bản của tôi rồi mà. Đừng lãng phí thời gian vào

cái việc nhàm chán là khuyên tôi đầu hàng nữa.”

Lời nói ấy vừa dứt, Cố Triệt liếc mắt nhìn Tư lệnh Thôi. Tư lệnh Thôi

gật đầu, hạ giọng nói với binh sĩ truyền tin: “Truyền lệnh xuống phía dưới,
sau một phút nữa, khởi động đợt tấn công đầu tiên.”

Cùng lúc đó, giọng nói hào sảng, như thể không hề quan tâm tới bất cứ

thứ gì xung quanh kia lại cất lên: “Hứa Mộ Triều, tôi chỉ muốn nới với
em… Ngày đó thả em đi, tôi tuyệt đối không hối hận.”

Hứa Mộ Triều ngẩn người, ai cũng biết, nếu như ngày đó hắn cho nổ quả

bom gắn trên thiết bị đeo ở chân cô, thì cô, Thẩm Mặc Sơ, thậm chí là cả
Cố Triệt, lúc này đã không còn cơ hội đứng tại đây nữa. Thế nhưng cũng
chính hành động nhân nhượng này của hắn đã khiến hắn hoàn toàn bại trận.

Thế mà bây giờ hắn lại nói hắn không hối hận?

Cô nhớ lại quãng thời gian khi còn ở trong tay hắn, một tướng quân

người máy có lực lượng quân đội vô cùng hùng hậu, luôn tâm niệm về việc
yêu đương với cô, hằng ngày cũng xem như là dịu dàng che chở và nuông
chiều cô. Sau khi cô lừa hắn, chạy trốn đến nửa đường rồi bị bắt về, hắn
không hề tức giận, còn bỏ qua chuyện chiếm đoạt cô, chỉ vì một câu lên án
đơn giản của cô: “Anh không hề yêu tôi.”

Tại sao hắn lại có thái độ khác hoàn toàn so với một người máy bình

thường như vậy? Hắn rốt cuộc muốn làm gì? Muốn chứng minh điều gì?
Tại sao đã cận kề cái chết rồi, hắn còn ngây thơ muốn chứng minh tình yêu
với cô?

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.