CHIẾN THẦN - Trang 838

Hứa Mộ Triều chậm rãi nói: “Anh không hối hận, nhưng tôi thì có, tôi

hối hận vì không thể tự tay giết chết anh. Anh là một kẻ nhu nhược, không
muốn đối mặt với sự thật là mình đã bại trận. Tại sao anh không rút quân ra
khỏi núi, anh hãy nói thẳng với tôi một lần xem nào?”

“Bây giờ em tin tưởng vào tình yêu của người máy rồi chứ?” Minh

Hoằng căn bản chẳng thèm để ý đến những lời cô nói, thong thả nói lên
tiếng lòng của mình, và đây cũng chính là câu nói cuối cùng của hắn.

Hứa Mộ Triều đứng trước hệ thống truyền tin, lặng im trong chốc lát.

Sau đó, cô từ từ xoay người lại, trong đầu đột nhiên hiện lên những hình
ảnh đã có từ lâu trước đây, chắc là trong khoảng thời gian khi cô còn là một
sinh viên đại học yếu đuối và ngây thơ, đã từng đọc được trong một cuốn
sách nào đó rằng: Yêu một người là không cần bất cứ lí do nào cả.

Minh Hoằng nói: “Tôi không hối hận, em tin tưởng vào tình yêu của

người máy rồi chứ?” Có thể là hắn không hề yêu cô mà chỉ muốn chứng
minh cho cô và mọi người thấy, rằng người máy cũng có tình yêu.

Minh Hoằng, rốt cuộc là ai đã chế tạo ra anh? Tại sao một người máy lại

có thể theo đuổi thứ tình cảm vốn không hề tồn tại ở thế giới máy móc như
thể đó là sinh mệnh của anh vậy?

Hứa Mộ Triều xoay người lại, trong chớp mắt, cô thấy tất thảy mọi người

ở đây đều đang nhìn mình bằng những vẻ mặt khác nhau. Cố Triệt, Thẩm
Mặc Sơ, Tư lệnh Thôi và các tham mưu…

Cố Triệt và Thẩm Mặc Sơ ngồi ở vị trí chính giữa đều có vẻ mặt trầm

tĩnh đến bất ngờ. Thế nhưng từ vẻ mặt giống như chẳng hề để tâm ấy của
họ, Hứa Mộ Triều chừng như cảm nhận được một sự tức giận vô hình đang
tràn ngập căn phòng.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.