CHIẾN TRẬN - Trang 137

suy sụp. Có bao nhiêu người đã chết? Chính tôi, một kẻ đang đau ốm lại còn
phải giúp đỡ nàng. Nàng có vẻ mặt của Juliette trước thân hình không có
sức sống của người yêu Romeo: “Ôi lưỡi dao găm hạnh phúc,… hãy để cho
ta được chết…”

Henri viết nguệch ngoạc vào bên lề “kiểm tra lại câu trích dẫn này”; anh

thở dài như trên sân khấu, sau đó, chấm xuống dòng, ghi lại thái độ kỳ cục
của gã thanh niên Staps. Có tiếng bước chân ngoài cầu thang, anh nghĩ rằng
gã đó đang leo lên căn gác lửng, nhưng có ai đó gõ cửa. Henri gập cuốn sổ
lại, cử chỉ khó chịu, miệng lẩm bẩm: “Kẻ hoang tưởng này muốn cái gì ở ta
nữa đây?”. Nhưng không phải tay người Đức mà trong hành lang là bà quản
gia đầu quấn khăn, ngọn nến trên tay đang đi trước một người đàn ông mà
Henri không nhận ra được vì vẻ bề ngoài khác thường của ông ta. Khi hai
người vào trong phòng, Henri nhận ra ngay, không nghi ngờ gì nữa: đó là
người cho thuê ống nhòm, lưng hơi gù, tóc trắng buông từng lọn trên cái hộp
sọ trơn bóng, cặp mắt kính nhỏ tròn xoay đeo ngay giữa mũi. Người đàn ông
nói lúng búng một thứ tiếng Pháp lơ lớ:

- “Xưa” ông, tôi mang trả lại ông túi “xiền”

[32]

.

Ông ta bước lại bên bàn ném lên đó một chiếc túi da đã cũ có buộc sợi

dây

– Tiền của tôi ư? Henri nói, vội vàng lật tới kiểm tra, phát hiện thấy lỗ

thủng, nhận ra mấy đồng florin đã biến mất tự bao giờ.

– Ngài để “dơi” trên đường.
– Nhưng!
– Vì “chôi” là người “xật xà”

– Khoan đã! Làm thế nào mà ông biết được địa chỉ của tôi?
– Ôi, ông bạn nhỏ của tôi, không có gì khó khăn lắm đâu.
Vị khách không mời mà đến đột nhiên nói bằng giọng rất trầm và vang,

không có trọng âm. Henri há hốc miệng. Bà quản gia trở lui khép cửa lại.
Người đàn ông cởi bỏ áo khoác ngoài, cởi dải dây cột khối u giả rồi lột bộ
tóc giả, giọng hớn hở đầy ấn tượng:

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.