CHIẾN TRẬN - Trang 146

Ông phi ngựa lao vào cánh đồng lúa mạch cao lút đầu người và tối như hũ

nút ngăn cách ông với Aspern. Marbot, sĩ quan tùy tùng, theo sát ông một
cách máy móc, một lúc sau, anh ta phi ngựa lên trước vì thạo đường và biết
rõ những chướng ngại vật hơn. Những người khác tiếp tục đi về phía đảo và
chỗ cây cầu nhỏ. Thống chế và viên Đại úy tùy tùng lặng lẽ và thận trọng
tiến lên. Trăng hạ huyền nhạt nhòa, đêm mênh mông, mọi người không nhìn
thấy gì cả. Một cơn gió ngược chiều mang theo mùi cháy khét lẹt làm cho lũ
ngựa khó chịu, gió thổi tung chùm lông trên chỏm mũ Thống chế. Để cho
ngựa có chút thời gian nghỉ ngơi và để kiểm tra địa hình khu vực này,
Marbot xuống ngựa cầm cương dắt.

– Cậu có lí, Lannes nói, đây không phải lúc chúng ta tự bẻ chân mình!

– Thưa ngài, chúng tôi đã chuẩn bị một chiếc xe ngựa để ngài có thể trực

tiếp chỉ huy cuộc tấn công.

– Một thiện ý đấy! Tôi phải giữ lấy cặp giò chứ.
Rồi Lannes cũng xuống ngựa đi bên canh viên Đại úy tùy tùng được ông

đánh giá rất cao từ nhiều năm nay.

– Cậu nghĩ sao về ngày hôm qua?
– Chúng ta chỉ thấy những điều tệ hại, thưa ngài.
– Có thể, điều quan trọng là chúng ta đã không phá vỡ được trung tâm

quân Áo.

– Chúng ta đã trụ được.
– Một chọi ba, đúng thế, chúng ta đã trụ vững được, nhưng chưa đủ.
– Rạng sáng sớm mai, chúng ta sẽ được tăng cường những đơn vị rất

sung sức cùng với lực lượng của Davout. Còn bọn Áo, chúng sẽ không có
một mảy may hi vọng ứng cứu nào cả.

– Lực lượng của chúng ở Ý…
– Còn xa lắm.
– Ngày mai, chứng ta phải chiến thắng, Marbot ạ, bằng mọi giá!

– Ngài đã nói vậy, thì chắc sẽ được như thế.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.