CHIẾN TRẬN - Trang 151

– Anh có thấy không, Morillon, đây là những mảng xương ống quyển

xếp chồng lên nhau, mẩu xương lòi ra…

– Có thể sắp xếp lại cho đóng vị trí được không bác sĩ?

– Có thể chứ, nếu chúng ta có thời gian.
– Còn bao trường hợp đang chờ chúng ta ở phía sau.
– Tôi biết!

– Thế chúng ta phải làm gì đây?
– Phải cắt, anh ngốc ạ, lại phải cắt thôi! Morillon, tôi kinh tởm việc này

lắm rồi!

Percy lau mồ hôi đầm đìa trên mặt bằng một cái giẻ lau, ông đang bị đau

mắt. Người thương binh, không, người bị kết án thì đúng hơn, chỉ được
quyền có một vạch phấn do bác sĩ Percy đánh dấu ở phía trên đầu gối rồi
được đặt lên chiếc bàn nơi trước đây những người nông dân Áo dùng để ăn
súp. Một người phụ tá cầm cưa, thè lưỡi cố giữ cưa cho đúng vạch phấn.
Percy cúi xuống người kị binh bị thương mà người ta có thể nhận ra qua bộ
ria, chòm râu má và lọn tóc.

– Bắt đầu bị hoại thư rồi, bác sĩ lầm rầm. Đưa kẹp đây!
Một thanh niên cao lớn vụng về chìa ra một chiếc kẹp khủng khiếp, tay

kia cầm một chiếc khăn mùi soa bịt mũi. Percy dùng chiếc kẹp gắp những
phần thịt bị cháy, ông nổi khùng:

– Giá như có bột kanh-ky-na, tôi sẽ cho ngâm vào nước cốt chanh, rồi

tẩm dung dịch đó trên một miếng giẻ và rửa sạch tất cả những vết thương.
Chỉ cần có thế là chúng ta có thể rửa sạch tất cả, có thể giảm đau và cứu
thương binh thoát khỏi những cơn hiểm nghèo!

– Không phải người đó thưa bác sĩ, Morillon nói, tay cầm một cái cưa thợ

mộc bê bết máu.

– Thế thì tốt cho anh ta! Người tiếp theo!
Cầm một góc tạp dề, Percy gạt những con giòi trong vết thương của người

thương binh mới được chuyển đến, người này đang trong tình trạng hôn mê,

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.