CHIẾN TRẬN - Trang 189

lấy một xu để tìm người thay thế cho Vincent. Vincent đã lừng khừng không
dám bắt chước mưu mẹo trốn quân dịch của Bruhat, một đứa bạn làm việc
tại xưởng thuộc da, chính nó đã phát minh ra một quỷ kế để được ở lại quê
nhà; cậu ta cười, để lộ rõ cái miệng bị nhổ trụi răng: “Đúng đấy, tao đã cho
nhổ cả hai hàm răng sát tận lợi mày trông thấy không, bởi vì nếu không có
răng, thì không thể nào xé được cát-tút đạn, mà răng như thế thì chả ai cần
đến mày nữa đâu!” Không còn cách nào khác, Vincent đành ngoan ngoãn,
lầm lũi đi theo mấy tay trung sĩ mộ lính.

- Ê, này, đứng lên chứ, đồ con sên!

Vincent cảm thấy một cái đế giày nện mấy cú vào vai, anh mở mắt, ngáp

dài và trông thấy y sĩ Morillon, chỉ huy tiểu đoàn lính cứu thương mà anh đã
được đầu quân vào hôm trước, theo lệnh của bác sĩ Percy.

Paradis chống tay lên thứ gì đó dùng làm gối đầu đứng dậy; anh ta ra vẻ

thảm hại như một xác chết hòng kiếm tìm một sự xúc động nơi người chỉ
huy. Nhưng ở đây, Morillon đã quá quen thuộc với cái cảnh vẫn diễn ra
thường ngày với cả đống người như vậy; Morillon chỉ lẩm bẩm: “Ngủ ngon
nhé, đồng đội, chuẩn bị sẵn sàng đi nhé. ..” Không còn vũ khí đeo lủng lẳng
bên mình, Paradis cảm thấy nhẹ nhõm, anh đi theo Morillon như đã từng
theo đám trung sĩ tuyển mộ anh dạo trước. Tiểu đoàn cứu thương được biên
chế toàn những người vụng về chậm chạp và bọn vô lại đến từ các thành phố
lớn, sẵn sàng vì tiền mà làm bất cứ cái gì, bởi vì bác sĩ Percy trả công cho
chúng bằng chính tiền riêng của ông và dùng chúng vào những công việc do
ông sai khiến. Theo hàng dọc, bọn họ đi theo một chiếc xe có bánh rất to để
khênh số thương binh từ mặt trận đặt lên đó. Hai y tá đi cùng để loại ra
những người đang hấp hối: những người bị thương nặng nhất sẽ được đưa về
xe cứu thương dừng ở chỗ lối vào vạt rừng thưa, những người khác sẽ được
sơ tán lên đảo. Nhóm cứu thương đi qua một tốp thương binh, họ được tập
trung tại chỗ bờ sông. Gió thổi mù mịt, cát bụi phủ lấp cả người họ. Họ lấy
những cành lau sậy để che bớt cái nắng chói chang. Một vài thương binh
nhoài người ra phía bờ sông Danube vì quá buồn nôn, một số khác lên cơn
co giật; số thương binh lên đến hàng trăm, họ rên rỉ, la hét, thở khò khè, lắp

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.