CHIẾN TRẬN - Trang 19

Vì Henri tự thấy mình xấu xí quá, vẻ xấu xí đó làm anh thiếu tự tin, nhút
nhát, bất chấp bộ quần áo màu xanh của đội long kị binh số sáu và chiếc mũ
có bờm chít khăn thằn lằn anh đang đội. Sau này họ gặp lại nhau ở Paris
trong một cuộc chơi xổ số tại Palais-Royal, rồi cùng dạo chơi trên những đại
lộ Paris, đến nhà Véry, ăn sò giá mười xu một chục bên những ngọn nến
màu vàng. Lejeune đã bỏ tiền thết đãi. Henri, do đã rời quân ngũ nên không
còn một xu dính túi, lợi dụng bữa thết đãi đó để ngấu nghiến hết một con gà
mái tơ. Lejeune chuẩn bị trở lại trung đoàn đang đóng tại Hà Lan; Henri thì
hình dung sẽ trở thành chủ đồn điền ở Louisane, chủ nhà băng hay một kịch
sĩ danh tiếng nhờ vào các nữ diễn viên…

Bây giờ họ lại gặp nhau trước cổng thành Vĩenne, ngẫu nhiên do công

việc đưa đẩy. Một người ngạc nhiên còn người kia thì không: lúc này
Lejeune đã là một Đại tá, chuyện tất nhiên thôi bởi anh đã chọn binh nghiệp
và kiên trì theo đuổi nó. Còn Henri? Giờ đây là một thanh niên hai mươi sáu
tuổi, da sáng, miệng mỏng dính tựa như không có môi, mắt màu hạt dẻ, tóc
cắt cao lù xù trên một cái trán rộng. Lejeune rất ngạc nhiên hỏi Henri làm gì
tại phòng quản lý này.

– A! Louis-François, tớ cần phải sống giữa những sự kiện vĩ đại để tìm

kiếm hạnh phúc chứ.

– Chỉ huy ở đây à?
– Cấp phó thôi, chỉ là cấp phó thôi.

– Sao Daru lại bảo tớ tới gặp chỉ huy Beyle.
– Ông ta tốt thế, chắc là ông ấy đang bị ốm rồi.
Bá tước Daru không tôn trọng Henri lắm; ông ta luôn coi Henri là kẻ lơ

đễnh, cư xử với anh bằng thái độ thô lỗ cộc cằn, giao cho Henri những công
việc độc hại và chả mấy lợi lộc.

– Mệnh lệnh truyền đạt cho tớ thế nào? Henri hỏi bạn trong niềm vui hội

ngộ và lo lắng đón nhận nhiệm vụ mới.

– Chả có gì nhiều lắm đâu: cậu phải cho tớ món thịt sóc nấu xốt của Bá

tước Daru.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.