CHIẾN TRẬN - Trang 20

– Lạy chúa! Cậu thích món đó à?
– Không!

Henri cài lại khuy áo, cầm lấy chiếc mũ đính phù hiệu ba màu và lợi dụng

cơ hội trời cho chuồn khỏi văn phòng. Khi đi qua phòng bên cạnh, Henri báo
cho đám thư ký và các nhân viên văn phòng rằng ngày hôm nay anh bận
công việc nên không trở về. Bộ sắc phục của Lejeune đang mặc không làm
cho mọi người chú ý, và họ cũng không thắc mắc tại sao anh lại xuất hiện ở
đây. Và họ cũng không coi bộ quân phục đó như một cái gì đáng kính. Ra
đến ngoài, Lejeune hỏi:

– Cậu làm việc ăn ý với đám cạo giấy này chứ?
– Ồ không! Louis-François, tớ thề với cậu đó. Bọn chúng thô lỗ, ngu

ngốc, mánh khóe, và vô nghĩa lắm…

– Kể cho tớ nghe nào.
– Chúng ta đi đâu bây giờ?
– Tớ đã trưng dụng một ngôi nhà trong thành cổ, tớ ở đó với Périgord.

– Vậy à, thế thì chứng ta cùng di, nếu cậu không ngại bộ quần áo dân sự

tớ đang mặc và con ngựa của tớ: này cho cậu biết, đó là một con ngựa giống
percheron

[8]

chính cống đấy.

Trên đường đến chuồng ngựa, họ kể cho nhau nghe rất nhiều chuyện, nhất

là về Henri: Henri không từ bỏ sân khấu; ngay khi có thể, bất kể ở đâu, ngay
cả lúc ngồi trên xe hơi, anh cũng nghiên cứu Shakespeare, Gozzi và
Crébillion-con, nhưng viết kịch thì không đủ sống mà Henri lại không muốn
nhờ vả gì vào gia đình nữa. Tuy nhiên, Henri chấp nhận sự bảo hộ của Daru,
một người bà con xa. Là thành viên thuộc Cục hậu cần của Đế chế, Henri hy
vọng kiếm được một chân công chức nào đó trong Hội đồng Nhà nước, vị trí
đó tự nó không phải một nghề nghiệp nhưng lại là một giai đoạn nhằm
hướng tới các công việc sau này, quan trọng trước tiên là kiếm được tiền.
Trong thời gian hai năm ở Đức vừa qua, Henri đã chia số thời gian đó cho
các lĩnh vực hành chính, sân khấu, săn bắn và các cô gái.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.