CHIẾN TRẬN - Trang 58

– Anh đồng ý chứ?
– Ồ không.

– Thế anh phải rời Vienne à?
– Có thể! Vậy thì em sẽ theo anh!
– Thôi, hãy biết điều một tí đi…

Mình thật là ngốc nghếch, Henri nghĩ về dự định nói ra những từ ấy, sao

lại để cho những lí lẽ của Valentina lôi kéo? Anh lúng túng vì càng tỏ ra
thương hại thì Valentina càng quan tâm và càng yêu anh say đắm. Mọi quả
chuông của tất cả các nhà thờ bắt đầu gióng lên.

– Năm giờ rồi kia à! Valentina nói.
– Sáu giờ rồi, Henri nói dối, anh đếm đúng sáu tiếng mà.

– Ôi, thế thì em đến trễ mất rồi, thật tệ hại.
– Nào, đi thử áo váy nhanh lên, học lại lời vai diễn của em đi.
– Em lấy xe ngựa đưa anh đi nhé.

– Anh đưa em đi.
Henri thả cô diễn viên ngay phía trước cửa nhà hát nơi cô sắp sửa biểu

diễn. Trước khi từ biệt, nàng đã ôm hôn anh như một người điên; Henri khép
mắt đáp lại nụ hôn trong sự mơ màng tới một đôi môi khác mà anh yêu quá
nhiều và quá xa xôi. Valentina chạy về phía lối vào nhà hát, khi đến dưới
hàng cột mặt tiền nhà hát, cô nàng quay lại đưa bàn tay đeo găng vẫy chào.
Henri thở phào. Ta thật là hèn hạ! Anh nghĩ, rồi trao cho người đánh xe địa
chỉ ngôi nhà màu hồng trong khu Jordangasse nơi anh đã trú từ ba đêm nay.
Anh quên hết chiến tranh, bệnh tình, bè bạn, chỉ còn nghĩ đến cô nàng
Krauss, một cô gái có mọi phẩm chất hoàn hảo. Henri tưởng tượng ra cô gái
trong từng khoảnh khắc. Anh đã đánh giá rất cao Cimarosa, xếp ông ở thứ
hạng cao hơn tất cả các nhạc sĩ, tuần trước, anh đã ngân nga những khúc
nhạc của Mozart: buổi tối, Anna và mấy người em gái, với đàn violon đã
chơi những khúc nhạc đó cho riêng anh trong căn phòng khách rộng lớn
trống trải của họ.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.