CHIẾN TRẬN - Trang 86

– Đúng thế, dài một chút và chắc chắn, đừng mềm quá, răng phải nhọn và

mảnh.

Nghe Staps dịch sang tiếng Đức, người bán hàng chạy về phía những

chiếc thùng các tông rút ra nhiều loại cưa khác nhau, trao cho ông người
Pháp. Staps tò mò xem xét rất kỹ chiếc cưa:

– Thưa ông, ông không có vẻ gì là thợ mộc hay lính công binh gì cả.
– Đúng thế, anh nói có lí! Xin lỗi nhé, sáng nay tôi hơi vội, tôi chưa giới

thiệu cho mọi người biết: Tôi là Percy, bác sĩ phụ trách phẫu thuật của quân
đội.

– Ông cần một cái cưa để chăm sóc thương binh à?

– Chăm sóc! Tôi rất thích cái từ đó, nhưng trong chiến tranh, người ta

không chăm sóc, mà chữa chạy, vây dồn cái chết, người ta phải cắt những
cánh tay, chân, trước khi da thịt bị hoại thư. Hoại thư, anh có hiểu cái thuật
ngữ đó không nhỉ?

– Không, tôi chưa bao giờ nghe từ đó cả.
– Với nhiệt độ thế này, Percy vừa lắc lư cái đầu to xù vừa nói, những cái

chân tay bị thương sẽ thối rữa dần, thanh niên ạ, tốt hơn hết là cắt chúng đi
trước khi toàn bộ cơ thể sẽ bị nhiễm trùng, thối rữa theo.

Bác sĩ Percy chọn một cái cưa hợp ý mình, rồi trao cho người bán hàng

gói lại; ông ta rút một tệp tiền florin từ trong chiếc hộp nhỏ, trả tiền, nhét số
tiền còn lại vào túi, cảm ơn người bán hàng, rồi đội chiếc mũ tricorne

[24]

mang phù hiệu lên đầu. Qua cửa kính cửa hàng, Staps nhìn thấy ông bác sĩ
đi về phía phố Carinthie rồi leo lên một chiếc xe ngựa.

– Thế còn ông, thưa ông, người bán hàng hỏi.
Staps quay lại nói:

– Tôi cần một con dao rộng bản và nhọn.
– Để chặt thịt à?
– Đúng thế, anh mỉm cười trả lời.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.